MỘNG

   src=http://t1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcT9j5RVnaZv7D-h6dnE6F90fo-ECZ5nBThXQ6sy5f0G6AP1PycP9w

Giữa bốn bề âm u tịch mịch, khí độc rừng thiêng, mây giăng vách núi ; Thiền sư vẫn lặng lẽ độc hành về phía cốc hoang vu, lạnh lẽo tự trên cao . Lũ Hươu, Nai, Hổ, Báo… lởn vởn dọc đường cũng thoáng chút ngạc nhiên quen thuộc với cái sinh vật hiền lành có bộ da kỳ quái nâu sồng tả tơi hoa lá  đi bằng hai chân này !

   Hừm ! Hắn có cái mùi thân thiện quá ! Hoang dã quá ! Đáng yêu quá !

Bọn Rắn quái mãng xà cũng nằm im thin thít cho lão bước lên mình mà đi ; xem như một cách chào hỏi đồng loại ! Mấy tên Hổ, Báo dữ dằn đôi lúc buồn tình cũng chen lấn, cọ xát vào cẳng chân của lão gãi ngứa ! 

   -Thật chẳng ra làm sao !

   -Bọn súc sanh tiểu tốt !

Chúng có hay đâu lão tăng mãi nở một nụ cười bình an trên môi khiến lũ hoa bướm ven đường rừng cũng ngã nghiêng níu kéo vạt áo tả tơi của ngài ; bay theo ngài như say đắm một loài kỳ hoa dị thảo !

   Một cơn gió núi thoảng qua vén lộ cửa cốc thâm u, đôi chú nai già thẩn thơ gặm cỏ ; Thiền sư lặng lẽ bước vào cửa cốc rêu phong treo mình lủng lẳng lũ Dơi say ngủ, bọn Mãng xà cũng uể oải giương mắt chào buồn !

  Ngài chậm rãi tọa thiền lên tảng đá kỳ quái , mòn mỏi quen thuộc !

   Trên môi ngài , nụ cười vẫn an nhiên tự tại , đôi mắt khép hờ …!

 Thiền Sư đã mang theo nụ cười bất diệt đi vào nơi cõi nào đó ở chốn Thiên Đàng có khi là Địa Ngục hoặc lởn vởn cõi Trần Gian …!

Ai mà biết được !

Xung quanh, bốn bề màn đêm đã buông xuống ; gió núi cắt da rít lên từng cơn ; bản hòa tấu rừng thiêng đã khởi xướng !

                                                                                                                    – Quảng Y-