src=http://www.vnphoto.net/data/p5/langque7_3211.jpg
                                                     
 
    Khi những cơn gió cuối mùa vừa qua, không còn cảm giác hanh hao dưới cái mầu nắng vàng thu ấy bên những mùa hoa cải đã nở. Ta vô tình thấy mất đi nét đẹp ánh ngời của vòm trời xanh biêng biếc, của những mùa quả chín ngọt trong khu vườn ấm áp tiếng gọi chim cu.
Bắt đầu dạm ngõ là hơi thở lành lạnh của sương giăng, lấm nhấm trên ngọn cỏ, lá cành xanh thẫm. Người ta dễ dàng nhận thấy mùa đang về và mây dường như cũng se se lại, đông càng giá rét hơn trên những hàng cây trơ trọi trước vỉa hè, ngõ vắng.
Con chim buồn không hót mỗi sáng. Chúng gọi nhau, di trú về những miền đất ấm áp phương Nam. Trái cà bầm trong vườn đã bắt đầu khô lại và rụng xuống, trút bỏ những chiếc lá già cuối cùng của mùa đông còn lại.
Đông về không báo trước, rả rích về những ngày đông là cơn mưa lạnh trái mùa. Hương quả ngọt ngọt của hồng hồng, mận đỏ của lê, chín giấm của mù u… cũng bắt đầu và đương mùa vỏ rụng. Nếu ai đó một sớm mai thức dậy, bước chân ra hiên nhà hay đặt dấu đi đầu tiên trên những vườn hồng, vườn cà, mù u ấy… hẳn sẽ cảm thấy một màn sương trắng bồng bềnh là là mặt đất mà ở nơi đó vô số hạt nảy ươm mầm xanh nhu nhú.
Đông về không có nắng những ngày rét. Nếu vùng khỏi tấm chăn bông dày và ấm áp thì khi bước chân ra ngoài đường phố, len lỏi giữa những quán cóc nhỏ bé để uống một tách trà gừng nóng, khi ấy bạn phải mặc đủ áo và xỏ ấm đôi chân mình.
Những ngày nắng ở quê hương thường là mùa trồng rau vụ đông. Người ta lại nhớ đến bát canh cua đồng có hương vị hành, cá ướp khô có hạt tiêu và mùi rượu nếp thơm rựng ở góc bếp.
Nắng đông không dày và gắt như nắng hạ, không vàng già nhuộm trong gió mùa heo may của thu, chỉ chút chút, lành lạnh hơn, khô hanh hơn những ngày nắng khác.
Người ta lại đôi khi cất giấu sự lạnh giá của mùa đông để chờ cái ấm man lòng của xuân tươi trẻ. Nhưng quên đi màu nắng đông, màu của chút buồn, chút nhớ nhung trái tim mình, ấy là tâm hồn bạn đã già đi khi sợ nỗi cô đơn quanh cuộc sống mình.
Nụ hoa linh lan nở trắng giữa lòng bàn tay chỉ minh chứng cho sự vội vàng của mùa xuân tới. Hoa linh lan thường nở đúng mồng một tháng Năm nhưng cái rét giá không đủ làm loài hoa ấy mất đi ở mùa đông một sự dịu dàng nhất.
Những ngày đông rồi cũng tràn về cái xứ lạnh miền Bắc khắc nghiệt ấy.
Trong câu thơ ai viết: “mùa đông thường là nỗi buồn lớn nhất của con người…”.
Những năm tháng rồi cũng sẽ qua… Khi ta lại nhớ về một thời ngây dại(…)
 Thưở nhỏ lẽo đẽo bên mẹ, miệng ngậm thứ quả quê giòn giòn. Món quà nào ở chợ cũng vui vui, tỏ vẻ thích thú. Cười thì kệ người, còn mình cứ vội vàng xắn từng nát bánh giòn thơm cho vào miệng nhai ngon lành. Mẹ mắng thì sụt sùi khóc nức nở, núp sau áo mẹ rồi cười rúc rích.
Tuổi nhỏ có những giọt nước mắt nhỏ nhoi vô lạ! Không hiểu sao vì điều gì mà lại khóc?
Những ngày trở gió rét, cứ mặc sức chạy đùa đuổi theo gió và cánh diều trong nắng cùng với ước mơ tuổi thơ của mình.
Vô tư rồi hồn nhiên, ta vô tình đánh mất đi những nụ cười của mẹ. Con nhỏ nào hiểu hết nỗi đau đó là thế nào? Phải chăng vì tuổi dại hay bởi lẽ mùa đông xứ lạnh? Thời gian đã làm mờ phai mái tóc mẹ hiền ta, những nếp nhăn xô lại hiện rõ lên gương mặt vất vả, tảo tần ấy. Và khi ta nhận ra tình thương của mẹ cũng là lúc ta xa dần tuổi thơ. Thấy nhớ dáng mẹ hiền phơi áo bên giậu thưa những ngày nắng mùa đông. Nụ cười người tỏa sáng và ấm áp trong nắng chiều…
 Những ngày đông tới, nhấc chén trà cảm nhận vị ngọt miền Bắc, thấy cái rét đầu đông tê tái tan nhanh theo mùa mưa lành lạnh. Lòng xa xăm nghĩ về những ngày vui mới.
 Người ta sợ nỗi buồn, sợ sự giá rét trong tâm hồn mình. Những ngày có nắng và đợi chờ nắng như được thắp lên niềm hy vọng. Hy vọng đợi chờ hạnh phúc như một điều an lành của cuộc sống ngày mai.