TRÁI CẤM
Mấy chục năm rồi
Chẳng có nụ hôn nào thật
Bởi một lần
Em lỡ chạm môi anh
Từ đó trở đi
Khuôn mặt ai cũng lạ
Dẫu cố tình
Nhắm mắt lại làm quen
Mấy chục năm rồi
Em không hề hạnh phúc
Bởi một lần
Trái cấm trót trao nhau
Người đàn ông ấy
Lâu lâu gặn hỏi
Em giã vờ
Hóng hớt chuyện người dưng
Con cái em
Giờ đã lớn khôn rồi
Đứa có chồng, đứa nay mai lấy vợ
Em lạy trời
Không phải mấy chục năm
Mà một ngày, có thể
Nụ hoa nào
Cũng tinh khiết đến tàn phai …
EM SỢ LẤY CHỒNG
em chỉ sợ lấy chồng rồi mỗi tối
nằm bên anh làm nghĩa vụ đàn bà
như con muỗi nấp bờ phên bối rối
mắt lờ đờ cánh mỏng đập qua loa
mỗi mai lên ôi bao nhiêu là nắng
không tưng bừng mà tắt lịm sau nương
trong khi đó thì môi em lạnh ngắt
chờ nụ hôn nhàu bấn giữa vuông giường
em chỉ sợ lấy chồng rồi thay đổi
đôi mắt buồn tựa cửa ngó đâu đâu
nhìn chiếc lá bỗng dưng lòng bổi hổi
giấc mơ xưa rụng trắng những sắc mầu
anh biết không muốn lấy chồng nhưng sợ
đủ thứ trên đời kể cả mẹ anh
hạnh phúc chòng chành con thuyền lệch cỡ
lạc giữa dòng trôi tít tận xa xanh
lấy chồng rồi mà đôi khi bỡ ngỡ
gái trinh nguyên em cởi áo ngắm mình
những vết bầm tụ gam màu nham nhở
bức tranh trần loang lổ ngực nhân sinh …