Đã mấy bận sau mỗi lần thắp hương buổi sáng!
Con hỏi?
Ba viết văn, làm thơ, sao không có bài về nội.
Thơ về nội ư? cho ba hẹn lại
Vì thơ về những người mẹ
Thế gian này đã quá đủ rồi con
Chiều xuân nay, cảm xúc trào dâng
Lại nhớ về những chiều xuân thơ ấu!
Thơ này, ba thành kính dâng lên người nơi tịnh độ
Những chiều xuân khi đất nước mình còn chia cắt phân ly
Ông nội của con, vắng nhà đi trực chiến phương xa
Như bao người phụ nữ khác, nội vất vả truân chuyên
Nội dắt ba đến trường tìm con chữ
Lại vội ra bãi, ra đồng chăm bón lúa khoai
Nghe nội kể, ngày ấy lên xe hoa
Nhưng chưa một lần đặt chân về quê chồng xa lắc
Khi chiều xuống, thường dõi mắt về Nam
Mơ ước một ngày được về xứ nẫu
Rồi cũng một chiều xuân, giang sơn thống nhất
Nội lên đường, về quê ông
Hành trang của nội là những người con
Là cả bầu trời của quê hương nội
Mang về đất Phú tặng quê chồng
Hơn nữa kiếp người, mới đặt chân đến quê ông
Tình người đất Phú tươi mát như nước Sông Ba
Theo năm tháng những đứa con của nội trưởng thành
Cũng là lúc nội rời bỏ thế gian này
Trước lúc đi xa nội dặn ba, chăm sóc ông ở tuổi xế chiều
Lo cháu của nội, để đủ sức sống với đời
Tiễn nội đi trong sáng mùa đông trời tím lạnh
Rời “ta bà” lên đường về tây phương cực lạc
Trời không mưa nhưng lòng ba ướt sũng
Tưởng nhớ người, con hãy làm nhiều điều thiện nguyện
Người sẽ gia hộ cho con những lúc gian truân
Chiều ý con, ba có mấy dòng về nội
Công ơn bao la hơn trời biển của người
Ngôn ngữ trong ba không lột tả hết
Chỉ nhắc lại một vài móc thời gian xưa
Ngày xuân như ngựa, đầu ba đã bạc
Những dòng chữ này con giữ làm kỷ niệm
Của thời gian trong kiếp làm người.
Chiều xuân 26 tháng 03 năm 2016
LINH ĐỆ
( Phú Yên )