Em không phải là biển trời
Mà sóng vỗ êm êm như trở giấc
Con nước biếc tựa bờ vai nghe rất thật
Đá bạc đầu ru mãi điệu vu vương
Em không phải là bãi cát vàng ươm
Nâng bước chân anh giữa dòng giông bão
Em và anh nhìn về hai con đường lạ
Cứ nhạt dần dù nắng ấm lung linh
Em là em
Mọi thứ bỏ sau lưng
Đi mãi miết
Trốn nhân gian đầy cám dỗ
Chưa một lần
Mơ về cùng nỗi nhớ
Giữa bộn bề trăng bỗng hóa người dưng
Có ngẩng mặt chạm nhau giữa dòng đời xô đẩy
Nhưng lạc mất rồi
Chân mãi chạm vào đêm
Anh đừng tìm bao kí ức buồn tênh
Nếu nhớ nhau
Lật về trong miền nhớ
Ngọc Nhiên
/