/
.
Linh bảo mùa thu là mùa của tình yêu. Những người sinh vào mùa thu đa sầu đa cảm, ấy thế mà phải cần có một người mạnh mẽ, nhiệt huyết tràn đầy như cậu ấy ở bên chẳng hạn, để làm gì ư, dĩ nhiên là để kéo cậu thoát khỏi bể sầu thảm não nề kia rồi. Tôi bĩu môi đỏng đảnh “không thèm”. Sau phút lặng im, tôi quay qua hỏi Linh:
– Cậu có biết vì sao tớ thích được làm nhà văn không?
– À mà thôi, chắc cậu không biết đâu, đúng không – tôi tiếp lời, khuôn mặt tỏ vẻ trầm ngâm.
– Tớ biết chứ, nhưng nói ra mà đúng, thì lại có người khóc thì sao? – Linh vừa nói vừa hút cạn ly nước
– Cậu toàn tỏ vẻ tinh tướng!
Như sợ tôi không tin, Linh buộc miệng:
– Cậu muốn viết cuộc đời mình thành sách có đúng không?
– Ơ, sao cậu biết?- tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên
– Tớ mà lại.
Nhìn mặt cậu ta nở nụ cười đắc chí hệt như đứa trẻ con vừa thắng được một thứ gì đó làm tôi bật cười.
– Cậu nghĩ tớ có thể trở thành nhà văn không? Tớ sinh vào mùa thu nên tâm hồn nhạy cảm. Trí tưởng tượng của tớ thì phong phú xưa giờ rồi cậu ha!- tôi vừa nói vừa chỉ vào tập giấy vẽ dày cộm mà tôi thường mang theo khi đi ra ngoài. Vẽ không chỉ để trau dồi óc sáng tạo, mà với tôi đó còn là cách giải tỏa stress hữu hiệu nhất. Mà cậu có hiểu không vậy? Tôi đưa mắt nhìn Linh, cậu ấy mải mê ăn miếng bánh tráng trứng còn nóng hổi mà chả có vẻ gì là đang lắng nghe tôi nói nãy giờ cả.
– Văn cậu viết ấy hả, chỉ có mấy cô ve chai hay mua sách báo giấy lộn mua về thôi. Ba ngàn một ký cậu nhé! Linh vừa nói vừa cười nắc nẻ.
Tôi mím môi, với tay lấy miếng bánh còn lại ăn ngấu nghiến không nói không rằng. 
***
– Phải Oanh không?
Tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá giữa sân sau trường. Nơi đây có thể xem là góc riêng của tôi, thoáng mát vừa đủ, yên tĩnh vừa đủ để tôi nuôi bầu cảm xúc, thả tâm hồn theo những bản nhạc qua chiếc headphone đang đeo trên tai. Nghe tiếng hỏi, tôi quay đầu lại, thì nhận ra đó là cô bạn Báo Chí lớp B quen hồi nhập học
– Bình hả? Học cùng Khoa mà hơn tháng rồi tớ chưa được gặp lại cậu.
Tôi khẽ nở nụ cười, ra hiệu cho cô bạn ngồi bên cạnh mình.
– Ừ, có vài lần nhìn thấy cậu trên thư viện trường, nhưng bận học nên không tiện gọi. À, cái cậu bạn gì lớp Triết hồi trước hay đi cùng cậu ấy.
– Linh? – Tôi nói theo phản xạ.
– Ừ  đúng rồi, Linh. Nghe nói cậu ấy sắp đi du học! Cậu đã nghe tin này chưa?
Nhưng sao hôm nay hai cậu không đi cùng nhau à? Hồi trước thấy hai người như hình với bóng, đi ăn đi học, đi thư viện, đi đâu cũng có nhau cơ mà.
– Tại học khác khoa nên lịch học khác nhau đó mà! Nhưng đâu phải lúc nào tớ cũng đi cùng cậu ấy. – Tôi khổ sở tìm ra một lý do để trả lời, lòng thầm nghĩ, Phải rồi, chả có lí do gì để ở cạnh nhau mỗi ngày cả.
– Ừm. Thôi tớ phải lên lớp đây! Gặp lại cậu sau nhé!
Tôi đưa tay vẫy chào hẹn gặp lại sau. Bình chợt quay lại, nói một câu khiến tôi ngỡ ngàng
– À Oanh này, nhất định là hồi đó, Kiên rất thích cậu!
Sau đó, cậu ấy tiếp tục sải những bước dài đi dẫm lên những lá bàng khô vang tiếng vỡ tan. Tôi nhìn theo bóng dáng của Bình cho đến khi mất hút. 
***
– Cái này không phải hoa oải hương sao??? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn chậu hoa nhỏ xinh, thân cây mềm, mảnh khảnh, cành vươn cao, những nụ hoa màu tim tím, xanh nhạt đang hé nụ nằm e thẹn trên cành
– Tặng cậu đấy. Chẳng phải cậu rất thích hoa oải hương sao? – Khuôn mặt Linh rạng rỡ nhìn tôi trả lời.
– Cậu kiếm ở đâu ra? Ở Huế đây làm sao có loài hoa này?
– Cậu đúng là quê quá đi. Không có ở đây thì tớ đi mua nơi khác. Linh vừa nói vừa đưa mắt nhìn phản ứng của tôi. Khỏi suy nghĩ nữa đi cô nương, tôi mua trên Đà Lạt mới đem về hôm qua đó. Đừng có đòi quà cáp gì nhé, chậu hoa này là quà rồi đó.
Tôi không muốn thấy cậu ấy đắc ý, nhưng quả thật là hai mươi mấy năm trời từ lúc được sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên được mục sở thị loài hoa mà tôi yêu thích, ai mà không vui cho được cơ chứ. Tôi nhìn chậu hoa thật kĩ như sợ nó chạy đâu mất, tay mân mê từng nụ hoa bé xíu xiu, vuốt ve thân cây nhánh dài, hỏi Linh:
– Cậu đi khi nào mà không nói với tớ lấy một câu?
Linh không trả lời tôi, lấy trong ba lô ra một chiếc hộp vuông màu hồng gắn nơ xinh xắn.
– Gì nữa đây? – tôi ngờ vực
– Đây là mùa thu của tớ. Trao tặng cho cậu. Linh cười lộ chiếc răng khểnh duyên, trông mặt cậu ấy hiền đến lạ thường.
– Sao nay siêng tặng quà cho tớ vậy? Tính hối lỗi điều gì phải hông?
Linh phì cười, đưa mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi lảng tránh, mở chiếc hộp, trông thấy những quả thông và lá còn tươi và thơm mùi cây cỏ. Tôi đùa:
– Cậu bứt hoa bẻ cành nhá!
Linh cười lớn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn tôi trìu mến. Tôi muốn thoát khỏi cảm giác lạ lẫm này bèn bảo:
– Đi Đà Lạt sao về sớm vậy? Mới có hai ngày thôi mà.
– Tớ nhớ cậu
Tôi bối rối, chớp chớp đôi hàng mi cong vút, lấy tay đấm câu ấy một cái rõ đau. Cậu ấy bật cười nói cậu tưởng bở rồi à.  
***
Tin Linh đi du học tôi đã biết từ lâu rồi. Nghe ba cậu ấy bảo muốn Linh sang Nhật Bản học thêm. Hôm trước tôi nhận được email Linh gửi: “Tớ sắp đi du học rồi. Hai năm nữa mới về. Không có ai dẫn đi ăn bánh tráng trứng hay xiên nướng nữa. Cũng không có ai ngồi nghe cậu tâm sự hay cho mượn vai lau nước mắt nữa đâu. Cô bé mít ướt sống tự lập hai năm có dài lắm không? Có nhớ đến tớ không? Nhớ hay không nhớ gì cũng ra tiễn tớ một đoạn cho tớ an tâm mà đi, hiểu không nhỏ?”
Đúng là phong cách của Linh không lẫn đi đâu được, luôn hài hước kèm theo lời trêu chọc, nhưng hôm nay phải chăng đã kèm theo ẩn ý. Tôi nằm trằn trọc cả đêm không ngủ, lòng suy nghĩ bâng quơ.
***
– Cậu làm bạn gái tớ nhé!– Kiên nói, mặt cậu ấy không cười, đôi mắt có chút xúc động.
–  Đừng đùa tớ nữa. – Tôi phá lên cười thành tiếng giòn giã.
– Thật! – Cậu ấy càng trở nên nghiêm túc.
– Cậu thích tớ?
– Ừ.
– Thích thật không?
– Thật
– Bao lâu rồi?
– Lâu rồi.
– Thích tớ ở chỗ nào?
– Tớ không biết
– Vậy tại sao lại thích?
– Thích là thích, đơn giản vậy thôi.
– Vậy có phải cậu yêu tớ không?
– Không.
Tôi quay ngoắt người đi, tức giận. Cậu ấy chỉ thích, chả phải yêu. Đó là thứ tình cảm gì, trò trẻ con sao, tôi không cần điều đó. Đem tôi ra làm trò đùa như vậy thì cậu ấy vui lắm có phải vậy không. Linh vội chạy theo, kéo tay tôi lại, tôi hất mạnh một cách không thương tiếc. Lấy xe đạp nhanh về nhà, mà hai hàng nước mắt rơi ướt đẫm khi nào không hay. Cảm giác này là gì vậy? Cứ đau nhói lên như thể có gì đâm vào, thật khó chịu. 
***
  Tôi lại gặp Bình. Bình nói liến thoắng không ngừng từ chuyện ở lớp đến ngoài chỗ làm thêm, đột nhiên dừng lại hỏi tôi:
– À sáng nay Linh ra sân bay rồi, cậu không đi tiễn cậu ấy sao?
– Tớ bận học rồi, không đi được, chắc cậu ấy cũng hiểu cho tớ thôi – Tôi khẽ quay mặt đi, tránh ánh mắt dò xét của Bình.
– Cậu có biết không, hồi đầu tớ thích Linh Uyên chợt đổi giọng, lời nói nhẹ tựa một làn gió thoảng qua.
– Hả? Cậu nói cái gì cơ? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại
– Ừ, tớ thích Linh. Tớ đã từng tỏ tình nhưng thất bại. Cậu ấy bảo cậu ấy có người yêu rồi. Nói đoạn, Bình quay sang nhìn tôi, tiếp lời. – Cậu ấy bảo trong lòng cậu ấy chỉ có mỗi mình cậu mà thôi!
– Tớ á? – Tôi vờ hỏi lại.
– Ừ, Linh thích cậu nhiều lắm. Cậu đừng nói cậu không nhận ra nha cô nương của tôi. Linh quay sang ngườm yêu tôi một cái.
Tôi thở dài, thẫn thờ hướng mắt ra ngoài vùng trời vô định. Bình kéo tay tôi lại phía cặp, chỉ đồng hồ: – Đi mau lên thì còn kịp! 
***
Tôi gọi taxi chỉ hướng ra sân bay. Vừa lúc có tin nhắn cậu ấy gửi tới: “Linh yêu Oanh”  Tiết trời bấy giờ se lạnh, báo hiệu sang thu. Tôi đi vội nên chỉ kịp khoác chiếc áo mỏng tanh. Ngồi trên xe, tôi hạ cánh cửa nhìn ra ngoài, gió lùa vào thổi bay những lọn tóc đen tuyền, mơn man lên đôi gò má ửng hồng vì lạnh. Tôi cảm thấy lòng mình rưng rưng.
Có một mùa thu, người con trai ấy đã nói là tặng tôi cả mùa thu của cậu ấy. Sao lúc đó tôi lại không nhận ra nhỉ? – Tách. Một giọt nước từ đâu rơi xuống đôi bàn tay tôi, là mưa ư? Không, là nước mắt, một giọt rơi, hai giọt rơi.. Tôi khóc.
Đến sân bay, đông người ra vào, tôi không biết Linh đang ở đâu nhưng vẫn chưa gọi cho cậu ấy. Tôi tin vào duyên số. Trong tiểu thuyết đến đoạn này, tác giả thường để nhân vật nếu có duyên thì sẽ gặp, bằng không, chỉ có thể trách ở vô duyên lỗi số mà thành.
Giọt nước mắt chia ly nghẹn ngào vẫn còn rơi trên má tôi nóng hổi, Bất chợt một bàn tay nóng ấm kéo tôi đi. Đó là Linh.
– Mùa thu sang năm tớ sẽ về. Nếu như có thể được, cậu tặng mùa thu này cho tớ, đợi tớ về, được không Oanh?
– Tớ đợi cậu. Tôi thốt lên rồi òa khóc ngon lành trên vai cậu ấy. Linh mỉm cười, vỗ về an ủi tôi.
  Tặng nhau cái nắm tay từ biệt, trong đôi mắt lấp lánh muôn vàn những tin yêu.
KIỀU ANH
/