Anh nhớ thuở nào mùa thu Nga thần tiên
Rừng lá phong vàng rực ngời đầy lũng núi
Đầy ắp cả nồng nàn trong từng con suối
Hơi thở phập phồng ngây dại cả trời chiều
Hồn địa chất như mây phiêu diêu
Đi khắp cả khoảng trời Nga bát ngát
Buổi chiều ấy tình cờ anh đi lạc
Vào mắt em thăm thẳm ánh thu trong
Một khoảng trời Cápcadơ long lanh
Có sắc lá phong vàng, mang hình bàn tay xoè vời vợi
Có dấu chân xinh in trên lối mòn dẫn mùa thu tới
Có tiếng em cười trong trẻo cả lòng thung
Ta đi lộ trình trong hồn hậu của rừng
Giọt say đắm chực bùng lên cao chót vót
Khi tiếng ai reo trong lành như tiếng hát
Đây mẫu quặng ngời chan chứa ánh môi em
Ánh núi Cápcadơ hay ánh của lòng son
Mà vân tay của hồn ai in trên mẫu đá
Vừa khẽ chạm, liền bùng lên ngọn lửa
Thiêu đốt lòng anh từ buổi ấy đến giờ
Ôi ánh thu Nga, ánh thu Cápcadơ
Lòng ta cứ muốn bắt ngươi đền ta đấy
Thuở ấy sao nhiệm màu quá vậy
Để mỗi khi nhớ về… lại lịm ngất hồn ta…