Một khung cửa sổ với những tấm rèm màu hồng, cuộc sống sau khi giã từ giảng đường đại học đối với nàng chỉ có thế. Gian phòng biệt lập, thế giới chật hẹp và nàng, tràn ngập những uẩn ức. Nhưng đó đã là quá khứ! Nàng lại cầm điện thoại lên. 

     Đây đã là chiếc điện thoại thứ tư. Ba chiếc trước, sau mỗi lần nhìn xuống đôi chân bất động của mình, nàng đã òa lên tuyệt vọng và chúng lần lượt bị đập tan tành! Giờ nàng cảm thấy hạnh phúc. Nàng hay tựa bên cửa sổ ngắm dòng người qua lại, dõi theo một chiếc lá vàng hanh hao gió cuốn… Nàng đã yêu!
      Hôm đó là sinh nhật thứ 21, nàng nhớ rất rõ. Trời mưa. Tất cả các cửa phòng đều khép lại. 21 ngọn nến được thắp lên và bên nàng là một lọ chứa toàn thuốc ngủ. Nàng soi mình vào gương, phảng phất một chút gì của niềm cô đơn tuyệt vọng và cả sự mãn nguyện. Nàng thấy mình vẫn là cô sinh viên năm thứ ba trên giảng đường đại học. Rồi những buổi chiều lang thang trên đường Sư Vạn Hạnh nối dài đầy lá me bay để ký họa. Nàng nhớ cả tiếng xe thắng gấp trong buổi chiều định mệnh ấy… Và khuôn mặt mẹ nàng, đầy lo âu thảng thốt sau những ngày nàng trở về nhà từ bệnh viện. Cả căn phòng vương vãi cọ, màu, những bức tranh bị xé… Nàng quyết định thuê trọ ở căn gác này.
      Mưa tưởng chừng xuyên qua ô cửa kính và ướt nhòe tim nàng. Phủi lớp bụi trên những cây cọ, bảng pha màu và cả giá vẽ, nàng cũng không còn nhớ là đã bao lâu mình không dùng đến chúng. Nàng bắt đầu vẽ, vẽ bằng đôi tay và bằng cả những u uất đời mình. Những mảng màu xám lạnh cứ đan xen lẫn nhau tạo thành những hình khối kỳ dị.
      “Mưa giống như cái gì đó đã mất, vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được. Mưa không màu sắc… Nếu một ngày mình rời xa nơi này, ai nhớ rằng có một người mang tên Thi Nguyên từng tồn tại?”. Nàng bấm số cũng là ngày tháng năm sinh của mình rồi chậm rãi nhấn vào nút send trước khi di chuyển chiếc xe lăn về phía lọ thuốc ngủ.
      Có tiếng chuông điện thoại. Nàng không vội – khi người ta đã quyết định điều gì, người ta không cần vội vã.
       “Mưa giống như những người yêu nhau, cô gái mang tên Thi Nguyên a! Tôi sẽ nhớ vì cái tên Thi Nguyên và cả tin nhắn đã đi lạc vào điện thoại của tôi”. Dường như có một sợi dây vô hình kéo nàng về một phương cũng vô hình như thế – nơi vừa gửi đi một tin nhắn.
       “Mưa cũng có hương đấy! Hãy xòe bàn tay mình ra, hứng lấy những giọt mưa và cho vào một lọ thủy tinh. Thi Nguyên hãy cắm vào đó một nhánh hoàng lan… Thấy không, mưa sẽ không mất đi vì tôi đang đứng dưới mưa”. Lúc này thì nàng rời hẳn lọ thuốc ngủ, chúng vung vãi ra khắp căn phòng, mấy ngón tay nàng di chuyển trên bàn phím.
      Tất cả rèm cửa đều được thay mới. Căn phòng cũng được trang trí lại. Nàng hay cười và hát một mình. Nàng mong tới thứ bảy để được trò chuyện thật nhiều với Quân bởi vì ngày ấy anh không đến nơi làm viêc.
       Quân kể cho nàng nghe về gia đình mình, về công việc và cả những niềm hạnh phúc bình dị quanh anh. Quân ấm áp và dí dỏm. Anh mang một mảng màu khác đến cho bức tranh cuộc sống của nàng.
      “Không biết tự khi nào, giọng nói của Thi Nguyên đã là một phần không thể thiếu đối với cuộc sống của anh rồi… Chúng ta gặp nhau đi! Quân muốn nói với Thi Nguyên nhiều điều nhưng không phải là qua điện thoại…”
    Thời gian chợt đứt quãng. Nàng nhìn như bị thôi miên vào chiếc gương trước mặt. “Sao vậy Thi Nguyên…?” Tiếng Quân kéo nàng về với hiện tại “Bây giờ thì chưa được… Thi Nguyên đang ở rất xa thành phố”. Nàng nói và nhận ra sự vụng về của mình. Liệu nàng chạy trốn trái tim mình được bao lâu?
      Nàng bảo cô bé giúp việc đặt chiếc điện thoại lên giá sách-nơi mà nàng không thể với tay lên được-trước khi cho cô bé về quê mấy ngày. Úp mặt vào gối, nàng mở to bản giao hưởng số 9 của Beethoven song bên tai vẫn văng vẳng tiếng chuông điện thoại. Gian phòng ngập tràn những hình ảnh mà nàng tưởng tượng về Quân. Chắc giờ này Quân đang bận rộn bên những phần mềm lập trình tin học. Quân đang trên đường đi làm về… Quân đang lo lắng vì nàng không cầm máy…
     Nàng không biết bằng cách nào mà thời gian lại trôi được đến ngày thứ năm. Nàng cũng không còn đếm được tiếng chuông điện thoại nữa. Bản giao hưởng quay đi quay lại nhiều lần giờ cũng im bặt. Và trái tim nàng đã thắng! Một lần, hai lần và mấy lần nàng cố gắng vươn tay về phía giá sách…
      Tiếng chuông réo rắt! Bàn tay nàng rướm máu!
      “Thi Nguyên không sao cả mà…!”
      “Thi Nguyên, em đừng biến mất khỏi anh như vậy được không?” – “Chúng ta gặp nhau đi. Quán cafe số 6, đường H, Thi Nguyên sẽ đợi…”
      Suốt cả buổi chiều nàng đã thay váy áo đến năm lần mặc dù trong thâm tâm nàng biết mình sẽ không thể đến nơi đã hẹn. Cửa sổ phòng nàng trông thẳng xuống phố và ở đó có quán cafe số 6.
Nàng quyết định mặc một chiếc áo màu hồng. Hình ảnh nàng phản chiếu trong gương thật đẹp! Một gương mặt thanh thoát, nó khiến người ta liên tưởng đến gương mặt của Đức mẹ đồng trinh. Nàng thoa một ít son, gương mặt càng trở nên rạng rỡ. Duy chỉ có đôi mắt vẫn vương một niềm u uất – một đôi mắt rất buồn!
     Kim đồng hồ chỉ đúng 4h30 phút. Ngoài phố xao xác những cơn gió chớm đông. Một cánh bằng lăng mỏng manh bị gió cuốn về phía khung cửa sổ, vương trên tóc nàng. Cánh bằng lăng lìa cành trở nên nhợt nhạt. Nàng nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
      Quân đến đúng hẹn. Nàng nghĩ vậy khi có một người đàn ông bước vào. Không hiểu sao nàng khẳng định ngay đó là anh, là anh chứ không thể là một ai khác! Quân với áo sơ mi trắng, khuôn mặt cương nghị… Bất giác nàng mỉm cười, nhận ra một cái gì đó thân thương và ấm áp lạ thường!
     “Thi Nguyên đến chưa?” Nàng đưa tay giữ chặt trái tim mình. “Ừ! Thi Nguyên đã đến, đã thấy Quân rồi và Thi Nguyên rất hạnh phúc… Tạm biệt… Xin lỗi Quân …”
    “Sao vậy Thi Nguyên? Em ở đâu…?”
     Nàng rời cửa sổ. Cánh bằng lăng cùng chiếc sim điện thoại cũng rời tay nàng tự lúc nào. Chắc chúng đã theo gió bay xa rồi nhưng có một điều nàng chưa nghĩ đến là số điện thoại đã in sâu vào trái tim, và dưới kia, Quân đang đứng đợi nàng.
Nguyên Hậu