Dưới khóm hoaTường Vi 
          /                     
                                                         
                                                                                       (Tặng anh Trần ) 
Chiều buông chậm rãi , nặng nề như cõi lòng thê lương của hắn ; vậy mà hắn không muốn về nhà . Đã qua một ngày , một đêm hắn nằm dài như con rắn ở nhà anh Trần ; Thật may cho hắn ; anh Trần cứ thản nhiên  làm việc , những công việc hắn rất mê thích : cuốc cỏ trong vườn ; hốt chuồng bò ; đi cấy dặm ; cắt tỉa những cây hoa cảnh …Lúc khỏe lên , hắn lẽo đẽo theo chân anh Trần thủ thỉ nói chuyện cho vui .
       Thi thoảng nổi hứng , anh Trần vào bàn trà nhâm nhi một đôi cốc rượu có cả đàn Ghita và hắn không bị bỏ rơi một cách tội nghiệp . Hắn  cố gượng vui để ôm đàn gảy những bài quen thuộc … Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại … cuộc tình nào đã xa khơi ta còn mãi nơi đây
 Hắn hát thật buồn mà anh Trần không để ý , hoặc làm bộ không để ý vì sợ hắn buồn thêm , hắn biết rõ tính bạn mình nên thầm cảm ơn . Chiều đã ngã màu chạng vạng , hai khóm Tường Vi lả lơi trên đầu hắn những chùm hoa thật lớn kết lại bằng những nụ bé con , những cánh hoa mỏng manh như đôi môi thật nhỏ màu hồng phơn phớt , như khăn voan cô dâu ; một chút buồn chợt kéo về với sự liên tưởng của hắn …Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè , giọt rượu nào mãi chua cay ta còn mãi u mê …
…Hai đứa con thật dễ thương của anh Trần đã chạy về sau một chiều chạy nhảy rong chơi đã đời đâu đó ngoài đồng ; bắt đầu tắm rửa cười đùa chí chóe . Anh Trần cứ cười mỉm không nói gì ; anh thương con với cái vẻ của người mẹ nhiều hơn  người cha . Thêm vài cốc rượu nữa , hắn nghe tiếng xe máy chạy vào con ngõ sạch trơn như tranh vẽ ; vợ anh Trần đã về ; hắn thấy một chút lúng túng ngượng ngập . Đợi chị Trần dựng xe xong , hắn đứng dậy chào hỏi phân bua …
– Anh em cứ chơi đi chứ ! ở nhà cơm nước tự lo liệu , có bếp ga cũng nhanh thôi !
– Cảm ơn chị Trần ! anh em tụi tôi sắp xếp được ! Chị làm về tối nhỉ ?
Anh Trần vẻ thản nhiên vào bếp phụ vợ cơm nước , ngồi một mình ôm đàn nghe hai vợ chồng nói chuyện ríu rít về những chuyện vặt vãnh ngoài đường , chuyện hai đứa con cưng nhõng nhẽo , chuyện ruộng lúa cấy dặm …
Bỗng dưng hắn tự hỏi : – Họ có hạnh phúc không nhỉ ? Ồ ! biết hiểu thế nào là hạnh phúc đây !
Hạnh phúc của người nông dân ; hạnh phúc của kẻ trưởng giả ; hạnh phúc của người trí thức ; hạnh phúc của người câm ; người điếc ; người mù … hạnh phúc khi chia tay nhau !
Hóa ra hạnh phúc không phải là cái gì đó như người ta thốt lên khi yêu nhau !…
– Thôi mình vào ăn cơm đi ! anh Trần phụ vợ dọn xong cơm dưới nền nhà .
– Thôi anh  !  chiều nay nghe cái bụng chẳng muốn ăn tí nào ! anh có tí gì làm mồi , nhắm vài ly nữa em về !
Anh Trần thoáng chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn hắn và như hiểu ra vào nhà bê một bát xáo măng tươi ra đặt lên chiếc bàn con dưới hai gốc Tường Vi .
Mấy chùm hoa cứ đung đưa lãng mạn tình tứ trên đầu ; hắn chợt ao ước có một mảnh trăng thì hay biết mấy thế nhưng , nhìn vẻ mệt mỏi của bạn ,hắn chẳng còn lòng dạ nào . 
Cơn bứt rức lại quay về như những đám mây đen đang bắt đầu kéo đến ; tháng năm mùa hạ oi bức khó chịu vô cùng !  
Cơm nước xong anh Trần ra ngồi nói chuyện vu vơ  , uống thêm một vaì cốc rượu .
– Thôi ! mình đi ngủ trước đây ! ông cứ ngồi chơi tự nhiên thoải mái muốn ngủ lúc nào cũng được !
– Cảm ơn anh ! anh cứ  ngủ trước để mặc tôi !
Ngồi lại một mình dưới khóm Tường Vi  lòng hắn bỗng trống rỗng , hoang man với nỗi chán chường cùng cực , châm điếu thuốc, uống thêm một ly rượu ; những nốt nhạc vô hồn rơi rớt khỏi mấy ngón tay run run của hắn .
– Không thể ở lại được ! Dầu sao mình cũng phải về ; Ừ nhỉ ! đã hai ngày rồi !
Hắn tự nhủ với lòng dầu biết anh Trần rất hiểu hắn ; dầu hắn rất thích khu vườn yên tĩnh có con ngõ thật dài với những khóm Tường Vi lả lơi màu hồng phớt , với những hàng Trúc xanh lao xao cong vút gợi nhớ tuổi thơ  ruộng đồng , những thảm lúa trải dài bình yên quanh nhà , lác đác mấy chú chim cu nhẩn nha đuổi bắt lũ châu chấu và một bà mẹ anh Trần nhăn nheo tuổi già ngồi như chiếc bóng bên hiên …
– Ừ ! Một cuộc sống yên bình như chuổi năm tháng xa xưa của mình ; cũng những hình ảnh này, khung cảnh này và thời gian bấy giờ là một cái gì hoàn toàn xa xôi, trừu tượng …
Hắn mệt mỏi mồi điếu thuốc, uống cạn ly rượu đắng chát , uể oải đứng dậy dựng cây đàn lên chiếc ghế của mình ; giờ này hẳn anh Trần chưa ngủ ; trong nhà đèn tắt tối om ; hắn đưa mắt luyến tiếc nhìn mấy chùm hoa Tường Vi vẫn đong đưa trên chiếc bàn con bày đầy ly tách …
Trời bắt đầu rớt những hạt mưa mùa hạ . Vài cơn gió thổi nhẹ lên từ những đám lúa non . hắn thong thả chạy xe thật chậm ra khỏi con ngõ dài ; lòng nặng trĩu ; bất chợt hắn mong ước ngu ngơ đường về dài thêm ra để hắn  đi mãi ,đi mãi ngoài đường cho hết đêm nay  …
                                                                                               
  – Hạ buồn 2013 –
– Quang Y-