Em lặng nghe mùi gió chiều đông
Hơi thở đông tàn thổi xa dòng ray rứt
Từng đám cá vàng chậm chạp giữa mông lung gió rít
Em xin làm gốc cây già khi anh mỏi dừng chân.
 
Tay bấu những tầng không vô định trập trùng
Thân thể em nặng nề rớt theo mùa rơi xuống
Sợi mỏng mảnh đứt lìa đông bàng hoàng thút thít
Thỏ thẻ lời yêu còn say mơ chưa hay tiếng mùa xuân.
 
Em thấy tình yêu trong mắt anh chút phân vân
Xin làm buổi chiều đông ru giấc nồng trìu mến
Giọt nước mắt trong xanh nồng nàn anh đến
Em sẽ là cơn mưa trút hiền lành khi anh muốn dừng chân.
 
Ngón em gầy vội vã khúc chờ xuân
Môi thắm xuân non phớt đông buồn phảng phất
Thơ thẩn đếm ngày yêu xếp thành chồng chất ngất
Xếp gọn gàng nén chặt vào tim…
 
Tiếng gọi dịu dàng em khẽ mắt lim dim
Anh bế em quẳng vào khoảng trời xuân đương nắng…

.