.
Cứ thậm thụt rồi ngày qua tháng tới
Vườn nhà ai hương sắc đã đâm chồi
Cứ thậm thụt rồi ngày qua tết đến
Ta lần dò cơm áo đến hụt hơi.
Chưa đến tết mà lòng ai đã tết?
Chợt chờ mong chợt đợi một ngày …xe!
Mang một chút hơi thơm về đất mẹ
Mang tấm lòng trang trải những nhiêu khê.
Thành phố nhỏ đèn chong lên mỗi tối
Đêm hoang vu tĩnh lặng đến ran người
Ta lần bước lần dò tìm nguồn cội
Nghe ngậm ngùi năm tháng buổi chia phôi
Nơi ta sống bốn mươi năm có đủ
Tuổi thơ ta chật ních nỗi vui buồn
Nơi ta lớn phố nguyên màu đất cũ
những gam màu gờn gợn tuổi hai mươi
Ôi miếng đất đã bao mùa dâu bể
Vẫn xanh như bao phiến lụa em cầm
vẫn hút mắt trong anh từng bóng cỏ
Chảy dài theo con nước đục quê mình
Bao mùa gió ,bao mùa mưa lũ cuộn
Nên mùa xuân cháy hết những ân tình
Lúa biếng mọc và làng hoa biếng trỗ
Để bao đời ôm khát vọng bình minh
Về thăm lại dăm ba thằng tri kỷ
Một thời xưa bao chén tạc chén thù
Say luý tuý bao thằng mang hệ luỵ
Nằm xuống mồ chưa ấm giấc thiên thu
Về thăm lại mồ cha kề mộ mẹ
Bao nhiêu năm hương khói chẳng ra gì
Cỏ ngập đất bia hờn loang lổ mặt
Chân nhang cùn năm tháng trỗ màu rêu
Ta vẫn nhớ mỗi năm trời trỡ rét
Mẹ co ro trong những liếp phên gầy
Mái tóc bạc đan thêm nhiều hệ luỵ
Để năm dài tháng lụn đếm cô đơn
Và cứ thế trong lòng ta lại chảy
Cơn khát bùng lên một sớm mai này
Ta rục rịch hành trang về chốn cũ.
Nơi phố phường trùng điệp dấu ban mai.
Đốt cho mẹ đót hương chiều cuối chạp
Đốt cho cha hồn vía nén nhang này
Nhìn khói tãn giữa màu tang xám xịt
Ta ngậm ngùi rưng rức một bờ vai.
Hảy đợi đấy mai ta về nẫu nhé
Khi Mưa xuân vừa khoát áo lên cành
Khi những cánh hoa mai vừa chớm nụ
Trên khu vườn giáp hạt tuổi hai mươi
Ta sẽ về thăm lại thành phố trẻ
Thành phố xanh phơi phới tuổi xuân thì
Về thăm lại nơi có vầng trăng lẻ
Buổi ngậm ngùi theo níu bước ta đi
.