src=http://c0.f21.img.vnecdn.net/2013/08/17/father9-1376708134_600x0.jpg

Trong mỗi một con người đều có những kí ức của riêng mình. Để cất giữ những câu chuyện, những cảm xúc mà họ đã có được, đã cảm nhận được. Tôi cũng nghĩ mình như vậy. Nhưng trong cái ngăn kéo chứa đựng kí ức của riêng tôi không hiểu vì sao bỗng thấy thiếu hình ảnh của ông _ Người cha đã sinh thành và nuôi tôi khôn lớn. Bởi vì sao tôi cũng không rõ nữa. Có lẽ, bởi tôi quá vô tâm, hoặc cũng có lẽ bởi cha tôi là một người cất giấu tình cảm của mình khá kỹ. Cha ít bộc lộ cảm xúc với chúng tôi. Hay trái tim tôi ngày ấy còn quá non nớt để cảm nhận tình yêu thương vô bờ ấy. Từ nhỏ đến lớn cha con cũng ít khi tâm sự. Không giống ông nội là một bầu trời kỷ niệm tuổi thơ. Không giống mẹ là những phút giây thủ thỉ. Với cha, chỉ là những câu chuyện công việc khô khan.
Lớn lên tôi đi học xa. Cuốn vào cuộc sống mới, những người bạn mới, những chủ đề mới. Thi thoảng về, lại cùng mẹ tâm sự đủ chuyện trên đời. Tôi quên mất một điều tôi vẫn còn một người cha bên cạnh. Đôi khi, tôi cũng chợt nhớ rồi chợt quên. Chỉ biết cha hay nhìn tôi với một nụ cười chứa đựng điều gì mà tôi không rõ. Rồi cuối năm thứ 3 đại học, tôi cũng đã bắt đầu có những cảm xúc yêu thương. Nhớ lại ngày ấy, tôi vẫn cảm thấy bồi hồi về mối tình đầu của mình. Nó đẹp, trong sáng biết bao. Cái thủa dại khờ đó con người thường ngây dại với tất cả những gì gọi là cảm xúc. Tôi chia sẻ với mẹ rằng tôi đang yêu. Khi đó, tất cả những suy nghĩ của tôi là hướng về miền đất hứa. Miền quê mà tôi chưa từng đặt chân lên đó bao giờ, chỉ nghe qua lời kể và sách báo_ Miền Tây nguyên đất đỏ bazan ngập trời nắng gió, nơi những con đường vàng rực những bông hoa cúc quỳ hun hút, với một người đàn ông tôi yêu _Đó là suy nghĩ của tôi lúc bấy giờ. Sau những điều đó, cha tôi cũng không nói câu nào cả. Chỉ có điều, ánh mắt cha tôi nhìn khiến tôi có cảm giác gì đó khác lạ. Nhưng tôi cũng vô tư tới mức không nhận ra sự khác lạ đó là gì. Chỉ đến khi chị gái mình viết thư lên. Tôi đọc mà mắt cứ dưng dưng, chị viết : “ …Em à. Em khỏe không, có vui không, cuộc sống có tốt không? Đó là câu chị muốn hỏi giúp cha. Hôm nay chị lên nhà ta thấy cha đang băm bèo. Dường như cha buồn lắm, chị hỏi mãi cha mới chịu nói. Cha lo cho em còn quá ngây thơ trước cuộc đời. Cha sợ em yêu sớm sẽ dễ bị tổn thương. Em lấy chồng xa khiến cha cảm giác hụt hẫng, cảm giác lo sợ lỡ em khổ thì biết phải làm sao? Em hãy suy nghĩ thật kỹ trước mọi quyết định của đời mình nhé. Cha bảo rằng cha luôn tôn trọng và ủng hộ quyết định của em….”. Sau khi đọc song mấy dòng thư chị viết, không hiểu sao nước mắt của tôi cứ trào ra, nhòe hết cả bức thư của chị. Cái con người mà tôi cứ nghĩ rằng khô khan, lại là một người cha tình cảm như vậy. Ông đã lặng thầm lo toan cho tôi, yêu thương tôi theo cách của riêng mình. Khi 23 tuổi đầu tôi mới hiểu được tình yêu ấy ngọt ngào như thế nào.Tôi sâu chuỗi lại tất cả những gì trong cái ngăn kéo ký ức của mình. Để chợt nhận ra mình là một người con vô tâm biết bao, rằng cha tôi chưa khi nào khô khan cả. Ông luôn yêu thương tôi theo một cách rất riêng.
Nhớ hồi lớp 2 tôi nghịch ngợm và ham chơi. Kết quả học tập kém. Mẹ đánh suốt mà chứng nào tật ấy. Cái tội con gái mà cứ nhìn thấy bi, khẳng là mắt sáng như sao. Rồi cha đi làm về, nhìn vào tập vở với những điểm 2 và nhưng nét bút ngoắn nghoèo cha lắc đầu bảo: “Con học thế này thì sau này làm được gì? Chẳng lẽ con lại muốn như cha mẹ hay sao”. Ngày đó, không hiểu vì sao tôi bỗng nhiên thay đổi, đến chính tôi còn không nhận ra sự thay đổi của mình. Tôi bắt đầu học chỉnh chu. Và đứng đầu lớp. Từ đó tôi luôn có thành tích học tập tốt. Đó là lần hiếm hoi cha đã chia sẻ cùng tôi. Những năm học đại học, gia đình thuần nông nên kinh tế khó khăn. Để cho năm anh em ăn học bằng người cha đã không ngại ngần bán bớt một mảnh đất mà cha mẹ đã tích cóp cả đời mới mua được. Cha không nói nhiều mà mua thêm một cái máy mỳ, cha và cùng mẹ đêm ngày làm không mệt mỏi. Vừa làm mỳ bán cho khách, làm ruộng, vừa chăn nuôi. Có những đêm về tôi thấy cha thức trắng làm để kịp trả mỳ cho khách. Mai sáng đã lặng lẽ ra đồng. Nghĩ đến đó thôi tôi thấy mình quả là người con ích kỉ. Đã có đôi lần tôi quên mất hình ảnh của ông. Người đã dành cuộc đời mình để đổi cho chúng tôi những ngày tháng cắp sách đến trường.
Rồi từ cái giây phút ấy, hình ảnh chàng hoàng tử và cuộc sống màu hồng trong tôi cứ mờ đi. Mà dần hiện lên trong đầu tôi hình ảnh một người đàn ông gầy gò, gương mặt nhuốm màu mưa nắng đang còng lưng gánh lúa chiều mưa. Là đôi chân cha tôi với những đêm dài đau nhức. Là đôi mắt màu nâu luôn chứa đựng một tình yêu thầm lặng. 
Rồi tôi chia tay tình yêu đầu của mình. Bởi dù rất đẹp nhưng chỉ là cái na ná tình yêu. Nó chưa đủ lớn để tôi có thể từ bỏ quê hương, gia đình để cùng anh bước tiếp. Tôi muốn bên cha tôi nhiều hơn. Tôi muốn được dành nhiều thời gian cùng cha chia sẻ cuộc sống. Chúng tôi học xong, đi làm, rồi lập gia đình. Rồi lại tiếp tục bị cuốn vào cuộc sống bộn bề. Bỗng một ngày mẹ bảo cha bệnh. Ngày về chợt nhận ra… cha của tôi không còn là chàng trai rạng ngời trong bức ảnh năm xưa nữa. Chính chúng tôi là người cướp đi sức khỏe và tuổi xuân của cha mình. Nhìn thấy chân tay cha tê dại sau mỗi lần trở gió, lòng tôi lại xót xa khôn tả. Tôi cảm thấy mình bất lực trước thời gian.
Tháng 10 trời trở rét ! Khóe mắt tôi cứ cay cay khi nghĩ về người đàn ông ấy, người có đôi vai gầy đang còng lưng gánh lúa trên cánh đồng quê đó chính là người cha thân yêu của tôi. Và tôi đã viết lại thứ tình yêu thầm lặng của ông.
.
Tình cha

Có một chút gì trong gió chiều nay
Con ngu ngơ bên thềm không giấu nổi
Thương cha cha già khiến lòng con bối rối
Đôi vai gầy trong giá rét mong manh

Miền bắc tháng mười trời đã trở hanh 
Cánh đồng quê bao vết chân chim nứt nẻ
Đôi chân cha một thời Trai trẻ…
Đi khắp nẻo đường tìm hạnh phúc cho con

…Giờ đây đôi dép của ngày xưa cũng đã mòn
Câu chuyện năm xưa đã trở thành quá khứ
Chỉ còn đôi chân cha chẳng bao giờ là cũ 
Cứ trở trời là đau nhức chẳng yên.

Hạnh phúc cho con trên khắp mọi miền
Có phải chăng được đổi từ đôi bàn chân cha gầy guộc?
Vẫn sớm hôm làm bạn bên cái cày cái cuốc
Tìm trong lòng đất mẹ những thương yêu .

Con sẽ bay đi như những cánh diều
Sẽ mang theo tình thương cha cả đời ấp ủ
Để tình yêu kia chẳng bao giờ là xưa cũ
Và sẽ gửi vào thế hệ mai sau….


Tôi mong ông hiểu rằng, tôi đã nhận ra tình yêu của ông dành cho tôi bấy lâu nay. Và tôi sẽ mãi lưu giữ nó trong ngăn kéo kí ức của riêng tôi và trong nỗi nhớ của thế hệ con cháu chúng tôi. Để tự hào trước cuộc đời rằng: “Mình đã có một người cha tuyệt vời đến thế, đã hi sinh cho con suốt cả cuộc đời mình”

Nguyễn Thị Nghinh

src=http://c0.f21.img.vnecdn.net/2014/11/29/A-8842-1417247164.jpg