NHÀ THƠ NỔI TIẾNG VÌ… KHÔNG LÀM THƠ !
Tương truyền rằng khi nghe tin thi sĩ nổi tiếng Trung Quốc thời bấy giờ là Bạch Cư Dị sắp ngoạn cảnh Núi Vu Sơn – Một dãy núi ở Trung Quốc- Một fan hâm mộ nhà thơ tên là Bà Tri Nhất đã tới trước đề lên vách núi một bài thơ như sau :
Sứ quân họ Bạch là tài tử
Đi tới Tô Châu ắt ghé đây
Báo trước Cao Đường thần nữ biết
Mây mưa bày gấp đợi thơ hay
Vừa bước chân tới dãy núi Vu Sơn huyền thoại, tác giả lừng danh của Tỳ Bà Hành đã thấy bài diễn văn chào đón mình nên rất khoan khoái cho mời Bà Tri Nhất đến cùng mình thưởng ngoạn Vu Sơn.
Sau khi nâng ly đàm đạo và thưởng ngoạn thơ đề trên vách núi,thi sĩ họ Bạch đã nghe rằng:
Lang Trung thi sĩ Lưu Vũ Tích làm quan ở gần núi Vu Sơn ba năm, muốn làm một bài thơ về Vu Sơn mà không làm được, đến khi nghỉ chức đi ngang qua Vu Sơn đã xóa sạch hơn ngàn bài thơ tạp nham đề trên vách núi Vu Sơn chỉ để lại có bốn bài sau:
1.Thơ của Thẩm Thuyên Kỳ:
(Một dãy Vu Sơn cao chót vót
Phô bày cảnh vật vẻ thanh tân
Hang sâu mờ mịt hồn mưa gió
Núi kín âm u ý quỷ thần
Trăng chiếu đêm ngời Tam Giáp rạng
Triều dâng nước rẫy Cửu Giang Xuân
Mơ màng hỏi khách Dương Đài trước
Có khứng đưa nhau tới mộng chăng)
2.Thơ của Vương Vô Cạnh:
(Chiều buông Thần nữ hướng Cao Đường
Để lại Vu Sơn lặng tịch dương
Bịn rịn gieo tràn mưa luyến ái
Êm đềm ruổi giữa mộng Kinh vương
Sấm vang ngoài núi thanh rền rĩ
Chớp sáng đầu sông ánh tỏ tường
Mây sớm bơ vơ không chốn ngụ
Quán đài xanh ngắt buổi tinh sương)
3. Thơ của Hoàng Phủ Diễm
(Vu sơn cao ngất cõi Ba Đông
Hiện giữa trời xanh dáng lạ lùng
Mây giấu đền Vu Thần nữ vắng
Mưa rơi cung Sở cố nhân mong
Sáng chiều tiếng suối gieo châu ngọc
Ấm lạnh màu cây biếc trúc thông
Vượn hú não nùng nghe chẳng nổi
Giọng buồn riêng ngập bóng thu trong)
4. Thơ của Lý Đoan
(Một dãy mười hai ngọn chập chùng
Vu Sơn sừng sững giữa hư không
Mây quanh cuộn cuộn vầng dương lịm
Mưa tuyết giăng giăng nét gió cong
Tiếng vượn lạnh vang trong tiếng suối
Màu cây chiều xuống lẫn màu không
Cao Đường nghĩ xót khi ly biệt
Tình ý ngàn thu gởi Sở cung)
Thi nhân Bạch Cư Dị đọc xong bốn bài thơ trên phất áo cùng Bà Tri Nhất xuống thuyền không đề thơ ở Vu Sơn nữa ! Là một nhà thơ tài hoa dù không làm được một bài thơ thật đặc sắc về Vu Sơn nhưng Bạch Cư Dị chắc chắn có thể viết một bài được nhưng ông đã không làm , vì hai lý do:
-Thi nhân đã hiểu thâm sâu mấy chữ đơn giản: Trọng người người trọng!
-Thi nhân đã Biết bằng cái Biết của Khổng Tử rằng: Danh Sĩ Lưu Vũ Tích đã trăn trở ba năm mà không làm nổi một bài thơ cho núi Vu Sơn- Trăn trở đến nổi nhập tâm thuộc lòng hơn ngàn bài thơ đề trên vách núi và cuối cùng của sự bất lực này là một hành động sáng tạo kỳ quặc…Xóa thơ người ta!
Mà không phải xóa hết ; chỉ xóa hơn ngàn bài thơ dở chừa lại bốn bài thơ hay!
Than ôi ! Tha hồ cho đám thi sĩ tạp nham bị xóa thơ kia kêu gào than khóc !
Thiên địa một phen kinh hoàng vì kẻ bứt tóc chửi trời, người nghiến răng dậm đất !
Bằng chứng là những Thi nhân đương đại có mấy ai chịu ai sửa thơ mình dù một chữ chứ đừng nói xóa hết cả bài !
Điều kỳ thú là :
-Thi nhân Lưu Vũ Tích đã nổi tiếng và được hậu thế lưu truyền qua hành động sáng tạo không đề thơ mà tuyển chọn thơ của người khác qua bốn bài đặc sắc có kết cấu hoàn chỉnh tả cảnh và tình núi Vu Sơn qua bốn mùa Xuân , Hạ , Thu , Đông !
-Thi sĩ lừng danh Bạch Cư Dị cũng nổi tiếng và được lưu truyền qua hành động Tự trọng, Tự biết không cố gắng vô ích !
Dẫu tài hoa đến mấy thi sĩ họ Bạch cũng hiểu mình khó lòng vượt qua nổi năm thi sĩ nổi danh thời bấy giờ. Vả chăng bốn bài thơ trên cùng sự sáng tạo của Lưu Vũ Tích đã là quá đủ, quá tuyệt vời cho Danh Thắng Vu Sơn !
TẤN QUY
XUÂN NHÂM THÌN 2012
*Tài liệu tham khảo : GIAI THOẠI THƠ ĐƯỜNG Của Cao Tự Thanh