/

 

(Viết tặng nhân dân và cán bộ thị xã Sông Cầu)

 

Một xóm nghèo rãi rác ở triền sông

Một làng chài tháng năm năm ôm biển

Cứ mỗi sớm mai

Khi mặt trời hóa vầng trăng kỹ niệm

Chập chờn trôi trên sóng nước quê hương

Những thân tàu bám biển lại ra khơi

Các anh đi

Người vợ trẻ đêm nằm ôm con ngủ

Nghe ngoài xa sóng biển vỗ về

Lời gió biển ân cần

Như lời mẹ ru con

Đi qua những rặng dừa

Đi qua những hàng phi lao đêm nằm soải tóc

Đi qua trảng cát mềm còn đọng dấu chân chim

Hạnh phúc nào hơn

Sớm mai này không nghe đài báo bão

Không nghe những bản tin cuối ngày báo cướp biển somalia

Không nghe sóng gầm thác dử xé Trường Sa

Không nghe tiếng trẻ thơ nữa đêm hờn vú mẹ

Không còn thấy những vầng khăn tang chít trên đầu những người vợ trẻ

Không còn thấy những căn nhà lặng lẽ mồ côi

Biển của ta

Biển của bốn nghìn năm lịch sữ

Nơi chôn dấu bao hồn thiêng bất tử

Nơi mặt trời mổi sớm gọi ngày lên

Nơi các anh nằm những bia mộ không tên

Nơi tổ quốc hố sâu hằn lên mắt

Chúng tôi đây

Những người con  tháng năm dài bám đất

Bám biển dài, biển cạn.nông sâu ?

Và chúng tôi đã thấy những niềm dau

Những mất mát từ những người bám biển

Biển Việt Nam

Những vết hằn chạy dài theo cuộc chiến

Những Rạch Gầm Xoài  Mút,Trường Sa

Những Bạch đằng Giang còn loang máu ông cha

Những khuôn măt nhợt nhòa trắng đêm chờ biển đông

Biển Việt Nam

Nơi ngọn gió lành chảy vào ngôi nhà trống

Nơi mổi sớm mai về nghe tiếng gọi yêu thương

Nơi cồn đảo xa người lính trẻ lên đường

Nơi Tổ Quốc sáng lên màu cờ đỏ

Các anh đi

Những thân tàu mang theo người thợ mõ

Xẻ mặt trời cứ mổi sớm mai lên

Theo những tượng đài những bia mộ không tên

Theo cột mốc chỉ đường nơi nào là Tổ Quốc

Các anh đi

Bóng người lính Trường Sa ngày đêm ôm đất nước

Bóng những quặng ngầm neo đáy đại dương

Bóng thềm lục địa chạy dài theo vỉa đất quê hương

Bóng người mẹ làm cánh chim báo bão

Các anh đi

Những trái tim bốn nghìn năm chưa một lần chao đảo

Trước họng súng vô hình đang nhắm tự phương xa

 

                             PHAN MINH CHÂU