Tặng Hải Yến

Anh mang tháng mười đến hò hẹn cùng em
Thôi lúng liếng những ráng chiều lạc lõng
Ta hững hờ mặc mưa buồn gọi cửa
Em trách cứ làm gì…
Anh hẹn với… cô đơn!
Hiên nhà ai khêu bấc đèn cháy đỏ
Bỏng rát mặt người, đau cả gió mồ côi!
Trời miền Nam, Chúa nỡ dỗi chia đôi
Chỉ hai mùa, có chạnh lòng cô Bắc kì nho nhỏ ?
Câu quan họ em mang vào cuối đất
Còn ấp ủ thời thơ ấu buồn tênh
Anh ngại ngùng, vướng víu quãng đường xa
Về miệt thứ
Ru em
Bồng bềnh con nước
Qua bão giông sao em còn tiếp lửa ?
Đến cuối trời cháy, tàn, lụi, trong nhau!

Sông Đốc – 11/10/2016

/