Nhà báo Nguyễn Khắc Nhượng sinh trước tôi đúng một con giáp. Trong các cuộc vui, đối ẩm lai rai, anh thâm trầm bao nhiêu thì tôi lại ồn ào, náo nhiệt bấy nhiêu. Thế nhưng, khi anh cầm đàn hát boléro, lập tức tôi im lặng và lắng nghe. Một giọng ca mê hoặc lòng người. Đường tơ còn vương vấn mãi…

Bây giờ với tập thơ Mưa chiêm bao (NXB Phương Đông), tôi lại thấy trong con người nhà báo Nguyễn Khắc Nhượng hiện diện một nhà thơ. Viết Thay lời Tựa cho tập thơ này, nhà thơ Du Tử Lê cảm nhận, từ thơ anh: phong thái của một tâm hồn thiền tự tại, an nhiên giàu tố chất thi sĩ. Được biết, trước 1975 anh đã có thơ in trên các tạp chí văn học nghệ thuật ở miền Nam.

Post những bài thơ lục bát của anh, tôi xin có lời chúc mừng tập sách mới của một người anh, người bạn…

LÊ MINH QUỐC

Xi.2012

Cho Một Ca Nhi

Em về lá gió cành chim

Một khung cửa khép hai miền nhân gian

Phút vui nến thắp đôi hàng

Bể xanh nào khác chi ngàn dâu xưa?

Em về sớm nắng chiều mưa

Cái đi rời rã, cái đưa vội vàng

Cây thân lá thiết bên đàng

Rắc bao dấu mộng sau bàn chân quen

Em về hồi nhớ lúc quên

Trăm năm cố sự vẫn nguyên nỗi người

Chông chênh bóng lẻ chân trời

Mãi thơm hương sắc cho đời phong ba

Em về dòng cũ xuôi qua

Còn vang khúc hậu đình hoa năm nào

Bên thuyền tỉnh giấc chiêm bao

Lệ ca nhi ướt áo bào quan nhân

Đành thôi cái kiếp hồng nhan

Trầm hương đắm lục trong làn nước nhơ

Duyên xưa rã độ tan đò

Biết đâu bến đục mà dò nước trong!

Liễu mưa

Gởi em từ đó nụ cười

Hồn ma bất tận trong lời trùng sinh

Hai hàng dương liễu rất xanh

Chiều mưa rụng lá gãy cành tương liên

Bây giờ mưa xuống trăm miền

Hồn ma em có ưu phiền hay không?

Mưa trên bờ, mưa dưới sông

Hương bờ bụi có trong dòng nước chăng?

Ngàn xa tuyệt dấu đồng bằng

Mưa rừng mưa rú cách ngăn dặm về

Liễu dương rụng lá bốn bề

Rụng trăm sợi tóc khôn che được trời

Gởi em còn một nụ cười

Với cơn mưa cũ xuống đời quạnh hiu!

Khóc Người Con Gái Còn Xuân

Khóc người con gái còn xuân

Xuân còn đầu núi cuối truông giật mình

Trong ta còn một chút tình

Khóc em trong giấc phù sinh lạnh lùng

Rồi qua bên đó ngại ngùng

Vân vê cành lạ cáo chung đất trời

Dặm về đã tít mù khơi

Ngóng mù mịt mắt đợi người không quen

Mùa xuân còn đó trong em

Mà sao lòng trẩy theo triền dốc xuôi

Biết làm sao đợi chờ người

Mùa xuân mờ mịt dòng đời rồi em!

Giữ Thơm Hương Lụa

gửi M.H

Bên kia bể rộng sông dài

Mùi hương năm tháng chắc phai nhạt rồi

Đêm đêm ngóng cuối chân trời

Chừng nghe đồng vọng tiếng cười hôm qua

Cũng trong năm tháng quê nhà

Cũng trời đất cũ, cũng ta, cũng người

Bên ghềnh vẫn một dòng xuôi

Trên ghềnh xưa vẫn dáng người hôm qua

Thôi, ta ở lại quê nhà

Giữ thơm hương lụa cho tà áo bay…

.

                                         NGUYỄN KHẮC NHƯỢNG