Con trở về khi cơn bão đi qua
Gặp lại cha thẫn thờ bên mái gác
Ánh mắt mẹ chùng đi ngơ ngác
Đứa em thơ tím tái gốc cây già
Lúa thành cây chẳng đợi đến mùa sau
Ngô khoai sắn không chờ ngày giáp hạt
Bếp tàn tro không đủ ấm cho mèo
 
Phố lại nghèo như lúc vẫn còn thôn
Nước trắng xóa che mắt bà mờ đục
Con đường quê sầy sục dấu chân người
Rừng cây ươm lá hết đón lao xao
Vành tang quấn trên những đầu em nhỏ
Con mực ra vô đợi chủ mãi không về
 
Hết đèn trời leo lét ngọn đèn con,
Mặt chạm mặt đượm một màu tro xám,
Em nhỏ ngủ mơ có sấm chớp đì đùng
Cha cấu cào trong đổ nát đau thương
Mẹ nuôi chút niềm tin dù không có thật
Sớm mai đây khi lũ con thức giấc
Lấy gì ăn sách vở cũng còn đâu
Ngày một ngày chúng sẽ lớn sao đây
 Khi lụt chưa qua lũ thấp thó chực chờ
Đất với người rau cháo để nương nhau
Đời khoai sắn lấm lem thân mẹ
Cha còng lưng, chân bấu bám ruộng cày
 
Đến bao giờ trời ngoảnh mặt làm thương
Bớt nắng, bớt mưa, bớt những đời cơ cực
Bớt cả những nhọc nhằn đến lớp đường trơn
Rồi nắng sẽ hừng lên, mặt bùn tan khói xám
Em say giấc nồng bên tiếng mẹ  à ơi
Đất quê tôi gian khổ đã quen rồi!
  Huế, đêm 17/10/2016
                            Hồ Thị Quỳnh Lâm
/