Nhìn về

Phương ấy trăng lên

Trăng từ phương ấy

Chênh vênh sáng ngời

Cũng từ 

Phương ấy có người

Để hoài niệm cứ

Đầy vơi nỗi buồn

Trông về 

Phương ấy trăng buông

Trăng từ phương ấy 

Khởi nguồn lời yêu

Và từ 

Phương ấy dáng kiều

Hồn thơ lay động

Ít nhiều vấn vương

Trần Hà Trọng Lãng