Bỗng phơn phớt tím quanh nhà
Phải bằng lăng gọi mùa hoa đến rồi
Phố đầy nắng lụa vàng trôi
Chợt nhung nhớ ánh trăng ngời biệt tăm
Lỡ yêu sông nước Đà Rằng
Thương toà tháp cổ ngàn năm bão bùng
Bên đời một khoảng trời chung
Bên em lội mãi một dòng tương tư
Tuổi người thoáng mộng phù du
Tiếng ai vừa gọi hình như quê nhà .
 
 
                   
            HUỲNH DUY HIẾU