Sau khi đọc bài “Hành trình từ Đêm thơ Nguyên Tiêu đến Ngày thơ Quảng Ninh và Ngày thơ Việt Nam” của Nhà thơ Trần Nhuận Minh, tôi đã có bài viết phản hồi. Thấy cũng tạm yên lòng. Song đọc các phản hồi (trên lethieunhon.com) của bạn Lúa Ngô Khoai Sắn “Có thể Hội Nhà văn VN chỉ biết có Ngày thơ Quảng Ninh, nhưng việc tồn tại Đêm thơ Nguyên tiêu Phú Yên thì không thể bị chối bỏ hay rẻ rúng. Sự thật cần phải được thừa nhận…” – tôi phân vân: Không biết nét văn hoá Đêm thơ Nguyên Tiêu Phú Yên có bị chối bỏ hay rẻ rúng hay không?  Rồi sau khi đọc bài “22 năm – từ Ngày thơ Phú Yên đến Ngày thơ Việt Nam” của Nhà thơ Nguyễn Thái Sơn, cùng các phản hồi của Cà Tô Mát “Ồ, đây là điều tôi mới biết. Vậy thì phải nói  Phú Yên là nơi  khai sinh ra ngày thơ như hiện có thôi. Hay nói cách khác, bản quyền ngày thơ ở VN do giới văn thi sĩ ở nơi đây sỡ hữu….”, của Ớt CT “…Hãy trả cho Caesar những gì thuộc về Caesar, và trả cho Thiên Chúa những gì thuộc về Thiên Chúa.(…Give to Caesar what belongs to Caesar, and give to God what belongs to God.)..” , của T. A. Tuấn “Là một người cao tuổi, năm nào cũng đi xem ngày Thơ Việt Nam vào dịp Rằm tháng Giêng tại Văn Miếu mà nay tôi mới biết chuyện này. Thế mới hay, rằng họ dấu kĩ thật….” –  thì tôi (Triệu Lam Châu) mới chợt bừng tỉnh: Ờ, đúng rồi… Chắc hẳn là Nét văn hoá Đêm thơ Nguyên Tiêu Phú Yên bị chối bỏ và rẻ rúng thật rồi ?
 Lòng cảm thấy tủi buồn vô hạn. Thật là tủi buồn cho lòng yêu thơ của những người yêu thơ ở tỉnh lẻ xa xôi… và tôi có bài thơ sau đây, xin trân trọng gửi tới bạn đọc yêu quý:
 

src=http://s6.netlogstatic.com/vi/p/oo/171948733_6971037_2090567.jpg
Ảnh Mạnh Minh Tâm
 
 
 
Triệu Lam Châu
 
Người yêu thơ tỉnh lẻ
 
Là người yêu thơ tỉnh lẻ
Ở miền nam Trung Bộ xa xăm
Lòng chúng tôi rực rỡ ánh trăng rằm
Hơn ba mươi năm
Lồng lộng ảo huyền Vầng thơ núi Nhạn
 
Lòng mỗi người là bến ngời tình bạn
Nơi hội tụ muôn nụ hồn bay đến tự muôn phương
Ôi Đêm thơ Rằm tháng giêng
Nét gạch nối tới Vĩnh hằng, xiết bao nhân ái
 
Hơn phần ba thế kỷ trải dài
Dẫu vất vả nhọc nhằn vì miếng cơm manh áo
Vẫn chưa yên những cơn gió bão
Những nỗi niềm riêng khó thổ lộ thành lời
 
Dẫu muôn điều như áng mây trôi
Cứ hờ hững với nỗi đời lầm lụi
Có góc hồn chưa hết màu tăm tối
Lòng yêu thơ quê này, có bao giờ vơi!
 
Bởi Phú Yên cũng là mảnh đất của Trời
Đậu rực rỡ giữa lòng người dân Việt
Lòng yêu thơ tột cùng tinh khiết
Hoá Vầng thơ trăng núi long lanh
 
Bền bỉ, nồng say… yêu thơ hơn ba mươi năm
Mà vẫn chưa xứng tầm
Để được đứng vào Bản đồ yêu thơ cả nước
Song Vầng thơ vẫn lấp lánh trăng ngân…
 
Tuy Hoà, Phú Yên, ngày 22 tháng Giêng năm Nhâm thìn (2012)