src=http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcReJyN9tKzVODyqu6l85FL5kcwloiwpoowiGRkiQGSwc6-RUeYo46GvFNce-A
 
(Nhân đọc một bài thơ VỚI MỘT VIỆT KIỀU Ở MỸ
Của NGUYỄN HUY HOÀNG)
 
Tôi Bắc Việt hay là tôi Việt Bắc
Nơi địa đầu tổ quốc VIỆT NAM
Nơi gian khổ dầu sôi và lửa bỏng
Nơi cha già đứng dậy đuổi xâm lăng
Việt Bắc là tôi mà Bắc Việt cũng là tôi
Mang trong mình da vàng và máu đỏ
Đã từng yêu quê hương nơi chịu nhiều gian khổ
Dãi đất mềm… một thuở ấm bàn chân
Tôi ở bên này còn anh phía bên kia
Nơi chia cắt bởi dòng sông Bến Hải
Ngày đại thắng dòng sông còn thơm mãi
Tiếng ru hời… vọng lại những đêm trăng
Chúng ta cách nhau chỉ một con sông
Chỉ vài sãi tay qua hai bờ Nam,Bắc
Nhưng thù hận nỗi đau và nước mắt
Cứ chảy hoài …anh có hiểu vì sao?
Chiến tranh qua đi ròng rã ba mươi bảy năm
Dòng Bến Hải nối hai bờ Nam Bắc
Và đêm đêm vẫn vọng về câu hát
Của ba miền cuồn cuộn khắp quê hương
Miền Nam một thời nhũng nhiểu những tai ương
Những sắc lính những màu da lạ lẫm
Những giọng nói xí xô xì xào đúng ra không thể lẫn
Trên một dãi đất nghèo mang hai tiếng Việt Nam
Chúng tôi một thời chịu những lầm than
Những trận đói tưởng chừng không thể có
Những trận bom rào rào như mưa đổ
Trút xuống đồng bào máu rỏ tưởng thành sông
Một làng quê tan tác đã bao năm
Ngày chiến thắng như bầy ong vỡ tổ
Những tượng đài mọc lên bên những hàng mộ gió
Những ruộng vườn cây cỏ bổng xanh hơn
Tôi lại vào miền nam một dãi đất yêu thương
Những khuôn mặt vui như ngày hội mới
Một thành phố tưởng chừng không có tuổi
Nay rạng ngời tiếng vọng bốn nghìn năm
 
                             HẢI LÂM