Thuở ấy ta đèo nàng bằng xe đạp
Đi qua dốc núi khuổi Slưa
Mỗi ngày một buổi đến trường
Hăm hở…
 
Rồi một mùa xuân lặng thầm dè dặt
Bụi hoa kim anh chân dốc Khuổi Slưa
Nở bùng hoa trắng muốt
Như một nỗi đợi chờ…
 
Ta dừng xe, hái một nụ ngời thơm ngát
Phập phồng cài lên mái tóc của nàng
Em nghiêng đầu hái một búp hoa xinh
Cài túi ngực trái tim ta thấp thỏm
 
Mái tóc mượt mây trời
Ánh mắt nàng nồng đượm
Của non ngàn buổi ấy Khuổi Slưa
Theo ta đi cùng trời cuối bể…
 
Hơn bốn mươi năm chốc lát đã trôi qua
Một mình ta trở về đơn lẻ
Chiều Khuổi Slưa vẫn nồng nàn như thế
Mà bụi hoa kim anh thuở ấy đâu rồi?
 
Kìa… chao ôi…
Chỉ còn hai nụ ngời như giọt lệ
Đôi ngôi sao của đất nồng sương gió
Mọc từ những nỗi niềm thuở cũ xa xăm
 
Ta giơ tay định hái lấy một bông
Lại bất chợt rùng mình
Không nỡ để bông kia đơn lẻ
Khuổi Slưa mình chan chứa ánh sao đôi…
                      .
                    Đức Long, Cao Bằng ngày 2 – 4 – 2012

.