/
 
.
Chúng ta: hai người hai thế giới
Rất xa nhau mà cảm giác thật gần
Ở anh có thứ gì kia tôi vẫn đang cần
Sự trải đời mà tôi chưa với tới
Ở tôi có những phút giây nông nổi
Thứ anh qua nhưng chẳng thể quay về
 
Ta giống nhau bởi cùng có nỗi ê chề
Thứ mà cuộc đời đã vô tình làm dập nát
Tôi cảm nhận nơi anh có điều gì ngột ngạt
Trước cuộc đời với bao nỗi quanh co
 
Và trong tôi có bao  nỗi âu lo
Thứ mà tôi chẳng thể nào san sẻ
Tôi ước ao một ngày mình mạnh mẽ
Như anh, tôi khẳng định được là mình
 
Tôi sẻ chia với một tấm chân tình
Như người bạn, đợi chờ người bạn tới
Tôi chẳng mong đâu bao điều vời vợi
Bởi với tôi, nay đã quá nặng nề.
Tôi vẫn đi trên những nẻo  về
Rất thân quen mong tìm điều mới lạ
Cũng chẳng bao giờ mong anh là tất cả
Hay bâng khuâng như một kẻ qua đường
 
Tôi tin anh không phải kẻ tầm thường
Và cũng tin anh coi tôi như bạn
Một kẻ điên yêu những điều lãng mạn
Lại yếu mềm như những giọt sương mai.
 
Tôi mong anh đừng có nghĩ sai
Đừng nghĩ tôi đến với bao mục đích
Đừng gọi tôi với những lời châm chích
Như kẻ lá hoa xảo trá để làm gì.
 
Đừng cố tạo ra trong lòng bao nỗi thị phi
Đừng khôn ngoan lấp đi mềm yếu
Nếu có thể xin là người bạn hiền đồng điệu
Để  để vỗ về, xoa dịu nỗi lòng nhau.
.
Nguyễn Thị Nghinh

/