/
.

Hoa Sữa, Hà Nội chiều giữa tuần. Cả tầng trệt và hai tầng trên đều thưa khách. Nhưng cho dù thưa hay đông cũng vậy, không khí ở đây lúc nào cũng thật tĩnh lặng. Hình như đấy là thói quen của dòng khách đến nơi này. Nếu có việc, họ thường trao đổi nhau thật khẽ, chỉ đủ cho ai bên cạnh nghe mà thôi. Chiếc loa tốt thật, cứ ngỡ như tiếng đàn ghi ta của nhạc công nào đó chơi ở gian bên, thật như thật vậy.

Một người đàn ông luống tuổi, khoảng chừng trên dưới sáu mươi bước nhẹ lên tầng hai, tiến thẳng về bàn hình chữ nhật ở trong góc, ngồi nhẹ xuống chiếc ghế bọc nhung đỏ. Nhìn phía đối diện, nơi có cậu thanh niên đeo kính cận dày tròng đang mãi miết rê chuột trên chiếc máy tính HP to đùng, rồi ông nói:

– Mình có thể ngồi đây được không?
– Được chú ạ, nhưng sợ bàn hơi chật vì cháu đã để máy tính rồi. Một cái nhìn thật thiện ý, như mong được cảm thông, chia sẻ, ông tiếp lời:
– Mình đã từng có kỷ niệm ở đây, lát nữa bạn mình sẽ đến. Mình muốn…
Nhìn đôi mắt như cầu khẩn, chàng trai trả lời:
– Không sao đâu chú ạ, cháu cũng sắp về rồi mà, chú cứ tự nhiên ạ.
Phía bên sát cửa kính, trên chiếc ghế bành màu vàng, nhìn lơ đãng ra xuống đường dõi theo dòng người qua lại quanh công viên bên hồ là đôi bạn bên nhau. Thật là khó để đoán họ bao nhiêu tuổi dưới ánh sáng nhạt nhòa của những tia nắng chiều hắt vào rèm vải cũng cùng màu vàng nhạt. Cô gái mặc bộ quần áo công sở màu xám sáng, có khuôn mặt như phụng phịu, mũi cao vừa phải cười trong veo cả mắt và môi, nhìn bạn mình rồi nói, lại hoài niệm hay sao đấy, anh ạ. Anh bạn trai vẫn nhìn đăm chiêu về hướng con đường một chiều,
– Dân cà phê là vậy, thường họ chỉ ngồi một vị trí cố định, nếu đến muộn ghế chẳng còn trống thì họ về thôi, như anh em mình đấy, nhiều tháng rồi có đổi thay gì đâu! Cô gái lại cười, cầm tay anh bạn lắc nhẹ, khuôn mặt như giãn ra mãn nguyện. Họ nhìn nhau trông hạnh phúc, đáng yêu làm sao!
Tiếng bước chân nhè nhẹ bên cầu thang gõ đều về hướng cuối tầng. Anh bạn trai bóp nhẹ tay cô gái, rồi ngoái lại: Một cô gái trẻ thật, ăn mặc và cả cách trang điểm cũng chăm chút theo phong cách dân bàn giấy. Người đàn ông đứng dậy, khuôn mặt rạng rỡ, bước đến như muốn ôm cả vòng tay qua bờ vai cô gái. Chẳng hiểu tại sao, cô ấy lại né nhẹ, và ngồi xuống ghế đối diện, đúng ghế anh chàng kính cận vừa ra về. Cầm tay kéo mạnh, ông nói, em ngồi bên anh đi… đi em.
Có lẽ tôn trọng khoảnh khắc thiêng liêng ấy, anh bạn trai lại tiếp tục quay mặt về phía công viên nhìn dòng người xe xuôi chiều…Tiếng bước chân gõ lên mặt sàn gỗ, nghe thật vội vã. Theo quán tính, tất cả đều quay lại nhìn. Thật bất ngờ, cô ấy vùng vằng và ra về hướng cầu thang…
Không khí cả tầng hai như nén lại. Ai nấy đều theo đuổi theo những suy nghĩ của mình.
Nghe người bạn chứng kiến thuật lại, bỗng dưng tôi liên tưởng đến những kết cuộc có thể xảy ra:
1. Cô gái trẻ bước vội xuống cầu thang. Đến tầng trệt thì người đàn ông đuổi kịp và nói như chẳng nói, thật nhỏ nhẹ, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Nhoẻn miệng cười, cô gái nói, anh có lỗi gì đâu. – Thế sao em lại bỏ về vậy. – Anh không thấy điều gì sao, anh nhầm rồi. Ngôi quán ngày xưa cách nơi này một căn, anh ạ.
Khuôn mặt người đàn ông như nở ra, trông thật lạ lẫm, như mới bước vào thời thơ dại.
Họ sánh vai nhau đi về quán cà phê bên cạnh.
Ánh đèn đường như nhảy múa. Khúc nhạc đâu đây nghe thật du dương làm sao!
2. Cô gái trẻ bước vội xuống cầu thang. Đến tầng trệt thì người đàn ông đuổi kịp và nói như chẳng nói, thật nhỏ nhẹ, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Không trả lời, cô băng qua bên kia đường, đi thẳng về Công viên trước mặt.
Lách từng bước chân giữa dòng xe đông đúc, ông cứ sợ theo không kịp. Đến ngôi nhà nhiều cạnh bên hồ giữa công viên thì tay ông vừa chạm vai cô gái trẻ. Cô kéo tay nhẹ và người ông như muốn đổ lên người cô.
Nhoẻn miệng cười, anh có lỗi gì đâu. – Thế sao em lại bỏ về vậy.
Em muốn dành cho anh sự bất ngờ. Em đã đặt bàn bên này, để nhớ lại thời chúng ta bên nhau anh ạ.
Khuôn mặt người đàn ông như nở ra, trông thật lạ lẫm, như mới bước vào thời thơ dại.
Ánh đèn đường như nhảy múa. Khúc nhạc đâu đây nghe thật du dương làm sao!
3. Cô gái trẻ bước vội xuống cầu thang. Đến tầng trệt thì người đàn ông đuổi kịp và nói như chẳng nói, thật nhỏ nhẹ, anh xin lỗi, anh xin lỗi. Cô bước vội ra đường. Một chiếc taxi trờ tới, cô ngoắc tay và lên xe đóng sập cửa lại. Khói bụi như phà lên mặt người đàn ông đang thẩn thờ bên vỉa hè, và hình ảnh chiếc xe chỉ còn là dấu chấm nhỏ về phía cuối đường.
Ông ôm mặt, đi những bước xiêu vẹo gần như vô định dưới ánh đèn đường nhạt nhòa… Và ngơ ngác không hiểu vì sao…
Rồi lại nghĩ, mình lẩn thẩn thật rồi, suốt ngày đi lo chuyện bao đồng thiên hạ. Bỗng dưng tôi lại phì cười như thể chưa bao giờ được cười vậy.
Ngoài kia, gió cứ mãi miết thổi…
.

/