/

(Nói cùng anh – chàng trai xứ Huế)
Mình cưới nhau tám năm rồi anh nhỉ, hoa đang đơm  mà quả cũng có rồi. Quãng thời gian không  dài nhưng cũng đủ để nhận ra: em đang dần là người Huế! Mình yêu nhau khi tay trắng  cưới nhau về lúc tay không, hạnh phúc giản đơn khi hai đứa dệt mộng vàng: rồi mình sẽ có nhà, em sẽ sinh con, con gái giống em và con trai giống bố, dịp cuối năm  về ngoại để em mừng. Nhưng cuộc đời đâu có giản đơn, em lặng sống như một người ngoại đạo, nấu ăn không ngon, nói năng không chuẩn, mô tê là ri, tăm bỏ xuống không cầm. Anh lạnh lùng như Ares trên đỉnh Olem, đã nhập gia thì coi chừng tùy tục, cười nói đúng nơi, đi báo về trình.
Trái ngọt đầu đời,anh rơi lệ nói cùng em : con mình phải mang đúng họ tên ba, không có chữ đệm mẹ như mình đã hẹn. Hạnh phúc nhân đôi,nụ cười em ẩn giấu, mai kia lớn rồi, chàng trai Huế của mẹ ơi! Mẹ sẽ kể con nghe, có cô nàng xứ Nghệ, yêu nơi con sinh ra qua bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ của Phong Trần. Những mệ già đã góp nên thơ, gánh hàng rong làm nên sắc vị, dòng Hương Giang mang đậm chút điệu đà, có cả những con đò đợi khách dọc Đông Ba, chiều nặng gánh xuôi về Cồn Hến, nhịp phách vang điệu nhạc Lý mười thương.
Huế của anh, của em và có cả con mình, chưa đi trọn hết đời  để biết vòng chung thủy, dẫu chừng ấy cũng đủ  mùi chua mặn, chát đắng và cay giọt nước mắt  cung tần . Huế của mình với những lễ nghi,em gắng nhớ những ngày cô hồn, báo hiếu, kị, chạp tổ tông cho tròn chữ đạo, để lòng anh khỏi khắc khoải  ưu phiền. Em thuộc cả những bài giảng câu kinh, chắp tay Phật cho vừa lòng anh đó. Tâm có tịnh thì trí can sang tỏ, làm vợ anh em thấu hiểu chữ tòng.
Hỡi các ông vua của triều đại huy hoàng, ngai vàng đó chưa phai mờ tâm trí, vẫn ở đâu đây hiền  hiển giữa của đời. Khúc trầm buồn của nhã nhạc ngân vang, ở đâu đó trong thâm cung, người tì nô thổn thức, ngoài thành cao đất nước vẫn thái bình. Hạnh phúc giản đơn là được sống với chính mình, vị thái giám vì thế mà lay lắt, đi tìm mình trong vết đổ của ngàn năm, tay đấm ngực hỏi trời chữ phận, phận bề tôi, phận của trăm bề.
Em lặng thầm, nhẹ gót bước bên anh, thầm cảm ơn những điều anh khe khắt. Sắt có khuôn mới nên hình nên dạng, người vào khuôn  ra dạng nên hình. Em là ai, câu hỏi cũ thành thừa, em là mẹ của các con anh là đủ, con của chúng mình anh nhỉ, Huế là anh, Huế đang ở trong em./.
.
/