Tết lại đến rồi lại cái tết yêu thương
Mai khoe sắc trên vùng trời đất mẹ
Khoát chiếc áo mùa xuân nơi đầu non cuối bể
Tôi lại ngậm ngùi thương những kẻ xa quê
Bốn mươi hai năm ai lạc lõng trời xa
Ai ở lại lo nỗi buồn cơm áo
Hăm ba tết lo bàn thờ ông táo
Lo đường xa ông có kịp về trời?
Đã xa rồi dĩ vãng đó người ơi
Sao cứ nặng mối hiềm nghi Tổ Quốc
Giặc đang đến cả toàn dân ra trận
Một lời thề ta quyết giữ Trường Sa
Mấy mươi năm …đời cũng lắm can qua
Anh cũng như tôi một thời làm lính.
Những đêm nằm rừng ngắm mùa xuan cổ tích
Nhìn rừng mai bát ngát giữa rừng sâu
Đã biết chiến tranh đã biết những niềm đau
Sao thù hận…cứ dài theo dĩ vãng
Chỉ có chúng tôi những người không di tản
Ở lai bên này miếng đất Việt Nam
Chiến tranh qua đi đã bốn mươi hai năm
Chúng tôi sống như đã từng phải sống
San sẽ chén cơm những ngày bão động
Bao tai ương dồn dập đất quê mình
Tưởng một ngày không thấy bóng bình minh
Khi lũ cuốn bão cuồng lên mộ mẹ
Chúng tôi chia nhau từng cơn hoạn nạn
Từng niềm đau muối xát thịt da mình
Những tấm lòng đâu đó sáng lung linh….
Của bầu bạn hơn nữa vòng trái đất…
Nên tôi biết nỗi đau và thù hận
Không còn gì trên đất nước VIỆT NAM.
Con chúng tôi lớn lên đâu biết đến hờn căm
Chỉ biết đến nỗi đau tổ quốc mình đang gánh
Mười tám tuổi biết yêu thương đời lính
Người lính kiêu hùng mang dáng đứng Việt Nam
Vài dòng cho anh san sẽ chút yêu thương
Thương đau đáu những người con xa xứ
Vết thương cũ dẫu đang còn mưng mủ
Cũng cầm lòng… để ký ức phôi pha
Xuân đã đến rồi đâu đó nở muôn hoa
Cả đất nước rộn ràng đi sắm tết
Một năm mới lo toan đầy thấm mệt
Vẫn dạt dào ánh mắt của mùa xuân….
PHAN MINH CHÂU
Nha Trang