.
Mưa…mặc mưa.
Tôi và bạn vẫn đèo nhau trên chiếc xe cộc cạch.
Nắng…mặc nắng.
Tôi và bạn vẫn chở  nhau qua những ngày dài.
Nhớ những trưa hè trán lấm tấm mồ hôi.
Bạn thương tôi bảo nhường  cho bạn chở 
Nhưng biết làm sao được…
Tôi cũng thương bạn lắm mà!
Nhớ đêm về chỗ bạn trọ còn xa
Kệ tối đêm, tôi chẳng nề gian khổ
Đưa bạn đến nhà trong lấp lánh niềm vui
Nhớ có lúc bạn chở tôi hụt hơi
Tôi ngồi sau nhìn dáng bạn nhỏ bé
Mái tóc hoe hoe tung bay giữa gió trời
Bạn biết không, trong xúc động tôi mỉm cười thật khẽ
Rồi…thời gian trôi 
Tình bạn chúng mình chở nhau qua bao ngày mưa nắng
Qua khắp nẻo đường, qua cả những khó khăn
Đôi lúc tôi thoáng những băn khoăn
Sợ chuỗi ngày vàng son trôi qua hết
Hai cô gái trưởng thành nuối tiếc 
Thế là hết rồi những mơ mộng tuổi hoa!
Và thời gian chẳng thèm chờ đến lúc ta nhận ra
Nó vô tình cuốn đi những tháng năm tuổi trẻ
Hai tiếng “sinh viên”, ôi… sắp phải xa rồi…!
Tôi bắt đầu bước ra với cuộc đời 
Bạn cũng bắt đầu lo gạo, tiền, cơm áo 
Chúng mình lao ra giữa phố phường ồn ã
Có phải đâu bằng chiếc xe đạp ngày xưa…
Bạn ơi…chúng mình đã lớn thật rồi!
Tôi nhận ra điều này trong thảng thốt
Mỗi tối làm về, mỗi lần đứng soi gương
Nhưng biết làm sao khi đã là quy luật của đời thường 
Ta đã lớn mong ngày nào bé lại?
Thời gian trôi đi là mãi mãi
Để bây giờ ta cất những kỉ niệm..
Trong hai tiếng “ngày xưa”
Đó là những kỉ niệm ngày ta “còn nhỏ”
Và hôm nay, tôi và bạn xây tiếp những kỉ niệm lớn hơn
Để tình bạn theo ta trưởng thành hơn
Nâng bước ta đi đến thành công
Là bến đỗ bình yên, cho những khi…tạm thời thất bại
Bạn của tôi ơi phải thế chứ…
Chúng ta phải đứng lên, bước ra giữa cuộc đời
Ngẩng cao đầu, đạp bằng khó khăn thử thách
Sẽ có một ngày tôi và bạn công danh hiển hách
Ánh ban mai ló dạng phía chân trời
Bạn của tôi ơi…!
Dù ở đâu ta cũng sẽ mỉm cười
Cũng chúc cho nhau được an bình, hạnh phúc
Mỗi khi nhớ nhau, xin đặt tay lên ngực
Gọi khẽ tên nhau…kỉ niệm sẽ quay về!
.