src=https://trancaovan6875.files.wordpress.com/2010/05/bensong.jpg

 
          Con nước ru mình chảy giữa đôi bờ. Thời gian trôi êm đềm như câu hát. Sông bình yên. Trăng buông mình lênh loang soi bóng nước. Đàn đom đóm lập lòe trên những ngọn bần xanh.
          Nhỏ và tôi cùng lớn lên nơi bến sông êm đềm thơ mộng ấy. Tuổi hồn nhiên thơ trẻ được tắm mình nơi ngan ngát màu xanh hoa lá, nơi tít tắp phù sa, nên nhỏ lớn lên càng thêm duyên dáng xuân thì nét đẹp chân quê.
          Ngày nhỏ vào đại học, chút lãng mạn mộng mơ nhỏ dệt thành những vần thơ gởi tặng quê nhà. Nơi ấy có màu trăng lung linh soi bóng nước. Có đàn đom đóm đốt đèn khi màn đêm buông xuống và nơi của tuổi thơ nhỏ tung tăng nghịch đùa ngày tháng yên vui.
          Thời gian mải miết trôi. Tuổi thơ cũng trôi vào kỷ niệm. Những trang sách mới của cuộc đời luôn ồn ào và đầy sắc màu sinh động. Nhỏ bây giờ thích nói, thích cười và cũng thích khoe làn tóc bồng bềnh cho thêm xao xuyến lòng ai…
          Nhỏ luôn làm kẻ xa nhà vì những tháng ngày miệt mài đeo đuổi ước mơ. Cô sinh viên của miền quê xanh rì hoa lá nuôi ước mơ trở thành cô giáo, nên phải tạm xa người thân, xa bến sông quê, xa tiếng chim bìm bịp gọi con nước lớn nước ròng mỗi sớm mỗi chiều.
          Nhỏ về quê thăm nhà. Nhỏ vẫn hay nói hay cười, hay quan tâm nhiều đến thế sự nhân tình. Tôi rất vui vì nhỏ vẫn là nhỏ của ngày xưa… Cuộc sống bon chen nơi đô thành đầy cám dỗ nhưng nhỏ vẫn đứng vững trên đôi chân của mình. Nhỏ chỉ mong khi ra trường được đứng trên bụt giảng truyền đạt những kiến thức cho thế hệ mai sau nơi quê nhà của mình.
          Ngày tiển nhỏ ra bến sông quê tiếp tục con đường học vấn của mình, tôi gởi tặng nhỏ cánh hoa bần tim tím vừa hé nở mịn mềm trong ánh bình minh còn đọng giọt sương đêm. Nhỏ bịn rịn nhìn tôi, rồi chiếc xe đưa nhỏ khuất xa dần miền quê hương yêu dấu.
          Bến sông quê vẫn lặng thầm mang những hạt phù sa đắp bồi bờ bãi. Màu xanh hoa lá vẫn xanh rờn cùng bàn tay của chị của anh và của những người nông dân tay lắm chân bùn ngày đêm hăng say lao động.
          Đêm lặng lẽ buông mình. Sông vẫn bát ngát màu trăng. Đom đóm vẫn đốt đèn trên những ngọn bần xanh. Miền quê nhỏ vẫn yên bình nuôi nấng những ước mơ. Trăng vẫn dịu dàng soi bóng xuống dòng sông.
          Chắc ở nơi xa đó nhỏ nhớ quê nhiều lắm. Nơi đã dung dưỡng cho nhỏ thật nhiều ước mơ và lý tưởng để trở thành người hữu ích. Và trong những trang thơ lãng mạn của nhỏ vẫn còn những vần thơ nhắc nhớ cánh hoa bần và đèn đom đóm của quê hương. Vì nơi ấy mới thật sự là nơi yên bình để cho nhỏ trở về!.
 
src=http://hanamtv.vn/upload/_C6Z0197.jpg