Một thời bờ và biển yêu nhau
Như lẽ tự nhiên
chẳng thể nào khác được
Đêm đêm ru bờ, biển hát
Bờ bao dung ôm biển vào lòng
Biển mênh mang sâu thẳm khôn cùng

Đến cuối trời sóng vẫn tìm về bãi
 
Một ngày…
Bờ quên chờ đợi
Lở bồi mặc biển xôn xao
Khi nắng khi mưa
chẳng biết sóng cồn cào…
Bão ập đến
Biển đớn đau
Nước mắt vỡ òa

Mặn chát
Muôn đời khát
Biển ơi!

/