Sáng nay con tự cài lên áo, Một bông hồng đỏ nhoẻn môi tươi Để thấy giữa ngàn năm huyền ảo Còn ngọt tim con tiếng mẹ cười Lá vàng thu, bàn tay nào ngăn gió Heo may là giọt nắng sớm mai kia Con muốn giữ lá thôi không vàng nữa Đông sẽ qua, tuổi mẹ lại xuân về. Không dám nghĩ, một điều rồi mai đó… Mẹ, mẹ ơi, cánh lá trăm năm Bông hồng đỏ, sẽ trăm lần nữa nhé Mắt mẹ sáng hơn Tháng Bảy, trăng rằm. Từng mạch máu chảy trên hoa hồng đỏ Nối từ tim mẹ hóa đời con Mẹ lội giữa những mồ hôi và lệ Chân mẹ ơi, thương quá những con đường Để mẹ cười trên nụ hồng không tuổi Trong tim con, trên ngực áo theo đời Lỡ rồi mẹ không còn nghe con nói Ngàn lời hơn, cũng chỉ mặn lòng thôi | |
|
ĐẶNG KIM CÔN