src=http://i990.photobucket.com/albums/af29/robinsonvn/IMG_6354.jpg

.

     Sau một ngày lao động mệt nơi công sở, tôi trở lại căn phòng trọ nhỏ gần con đường mòn. Lá rơi xào xạc mỗi bước chân. Căn phòng vẫn trống trải, mọi thứ trở nên luộm thuộm trước mắt. Mệt và dần như quên hết mọi chuyện, tôi nằm xuống chiếc giường đôi mắt to nhắm nghiền lại. Khoảng không gian trầm lặng, quá khứ và hiện tại đang len lói tâm hồn. Cuốn truyện gia đình về cậu bé… tôi đã từng đọc khi sinh nhật lúc tuổi mười hai. Tôi bỗng thấy trống trải và nước mắt nhẹ rơi như giọt thủy tinh, ướt đầm trang sách. Có phải trong tôi vẫn thiếu vắng một cảm giác gì đó chắng…? “Hạnh phúc gia đình là vị ngọt ấy chăng !”
       Gió vẫn lùa mạnh rối rít. Đêm nay, ánh sao lẻ loi thêm nhiều. Tôi vục dòng nước vào khuôn mặt tròn trĩnh. Mát và thanh trong như nơi suối thiền, lại vương vấn mùi hương thoang thoảng của hoa nhài, hoa lan ngào ngạt. Phòng trọ vắng lặng. Một vài âm thanh rất nhỏ lích chích từ kẽ lá non tơ. Quả đã chín tụ hương trinh rồi ! Vậy là hạ đang vu vơ gọi về…? Tôi mỉm cười nụ cười điểm khuyết nửa vầng trăng sáng tuổi thơ. Ước mong thấy mình trở về ngày xưa quá !
 (…)Giờ ở quê đã là mùa gặt cũng có độ hay mưa bão nữa. Những mùa nắng, mẹ phơi thóc vàng óng nhìn tựa như biển vàng của lúa vậy. Tôi ham thích lũ chào mào nên mỗi khi lúa chín là chạy bộ khắp triền đê chỉ để đuổi và nghe hót líu lo.
 Cười rồi vụng về lấm lép cầm viên kẹo mút, ngọt ngào như ấu thơ tôi đó… Tôi thèm nhớ lời ru của mẹ nơi kỷ niệm chiều thu. Nhớ lắm : “ngôi sao đêm đậu vành trăng non man mát mùa cơm dẻo. Tung tăng như đứa trẻ hồn nhiên, vô tư”. Ấu thơ thật ngọt trong lòng tôi ! Tôi khi nhỏ vẫn cắn chét thóc, ăn một vài thứ quả chua lòm xanh. Nhiều khi bẻ đôi chiếc lá sen làm ô che nắng. Chiều chiều, mẹ thường nấu gót sen cùng xôi đậu cho chị em tôi. Tôi thích hương tóc mẹ gội đêm trăng mùa cau rụng; và khi ấy là sẽ có hàng đốm sao trên cành non.
.
      /
.
   Mùa đã qua và những ký ức cũng vội vàng trở lại ấp ủ nơi ngăn hoài niệm. Trong bộn bề nghĩ suy, trong sự vắng lặng buồn cô đơn của tâm hồn… tôi đã từng nghĩ và ước ao như thế về : “một mái ấm gia đình !”
    Bữa cơm tối nay lạnh ngắt, căn phòng lặng thinh. Không gian bốn bức tường trắng cùng đống sách vụn vẫn làm tôi bực mình cái cảm giác le lói, xâm chiếm con tim. Tôi dảo bước ra ngõ, bóng cây xanh trùm kín ánh sáng đèn, thấy lấp lóa một nụ hoa nở muộn trong đêm hạ. Hoa quỳnh đêm, nó vẫn đẹp như giấc mơ tôi.
Cái cảm giác bàng bạc thanh dịu đó luôn gợi mở trong tôi về năm tháng ký ức đẹp…. Dòng thời gian lại trôi nhanh, dường như sự uẩn quanh của nó vẫn khép lại chỉ phút chốc. Tôi nhìn góc phố nhỏ thân quen có lẫn màu hoa phượng nở rộ. Xe cộ đông nhộn qua lại, vỉa hè có mấy quán cóc. Phố vẫn thân quen như vậy ! Con đường xanh này, tôi đã qua lại nhiều lần từ độ mùa lá rụng và giờ trở nên gần bên tôi. Lang thang giữa phố, nghe tiếng chuông đồng hồ điểm bảy giờ. Bữa cơm sum họp gia đình hạnh phúc. Cô bé đó đang làm gì vậy? Và nụ cười của người đàn ông điềm đạm. Khuôn mặt người phụ nữ nhân hậu đẹp xinh. Gia đình hạnh phúc mà, tôi lại mơ và nghĩ về miền quê ấy… Mẹ chắc giờ vẫn đang chăm đàn gà con và cặm cụi dọn củi khô đun nấu. Tôi lại thèm cảm giác được ăn bát canh cua đồng cùng dưa cà chấm vị tương ớt, khao khát những buổi tắm sông hái hoa cùng lũ bạn quê. Kỷ niệm ấu thơ đã qua đi từng ngày và căn nhà nơi tôi đã sống nó vẫn im lìm trống vắng. Những đêm hè ngồi bên thềm chờ mẹ, tôi cũng sực khóc nức vì nhớ và đói nữa. Mẹ về là ùa vào cầm nắm xôi cắn nhanh vụng về sao cho đỡ đói trong bụng; lúc đó sao tôi kì quặc quá… !
Tôi lại cười lòng mình nhẹ bẫng. Tuổi thơ đã qua và những cánh cò xưa không mang giấc mơ đậu ô cửa xanh cùng cô bé ngoan hiền nữa. Tôi thấy buồn nao nao, mênh mang nỗi niềm. Cảm giác được sum vầy bên bữa cơm thân mật, được trở về rộn rã giữa mùa lúa chín hòa theo nắng theo gió theo tiếng chim ca mỗi sớm, được đắm mình giữa hương cốm xanh thôn quê từ bàn tay mẹ làm… Ôi! Hạnh phúc đó, làng quê ấy đã luôn đẹp mãi trong trái tim tôi. Năm tháng vẫn qua, thời gian có khi nào trở về : câu hát ru ầu ơ bên lũy tre già… và dáng người mẹ hiền chờ con sau mỗi mùa gió lạnh ! Bữa cơm một bữa cơm gia đình… cảm giác đó luôn le lói tâm hồn. Lòng thổn thức khao khát những ngày qua, mong ước trở về một bữa cơm sum vầy tình thân.     
.

src=http://www.aviairporthotel.com/public/image/nhan-ai/dantri-mocoi.jpg

.