ngỡ có một bước ngoặt nào đó
mở ra
một lối đi tắt
lên đỉnh núi

nhưng không
tất thẩy im lặng
cả những vườn khế năm trước
giờ này
hoa nở vàng ánh áo mùa xuân

điều kỳ diệu không xảy ra
sao
vẫn dốc những ngày nắng chói chang
vẫn suối những ngày mưa tầm tã
vẫn bóng người xưa
xa thăm thẳm

dốc thì cứ dốc
đi thì cứ đi
suối thì cứ chảy
một hướng miệt mài
người một bóng trăng
khuất nơi nào

bước ngoặt dường như trên núi cao
ta tầm thường không hiểu
ta chỉ là ngọn gió thu
sao hiểu được rừng sâu
ngàn tuổi

mặc
ta vẫn đi
ta vẫn ca
không có bước ngoặt nào
rừng kia mênh mông
lòng ta hủ nút

hết núi là trời
hết sông là biển
ta tầm thường không hiểu
trời cao mà chi
biển rộng mà chi

/