Tôi về chân bám đất nâu
trời đem mây xuống hun sâu cánh đồng
mắt quê úp mặt vào lòng
nghe rơm rạ cũng xót nồng bàn chân
 
bao năm chạm một nỗi mừng
về quê thăm, quẩn quanh từng ngõ xưa
dòng sông cũ sóng nhẹ khua
thương con bìm bịp giữa trưa gọi bầy
 
này bàn chân nhỏ thơ ngây
lấm lem bùn đất của ngày xưa tôi
nước dừa một ngụm mềm môi
ngọt từng thớ đất thành lời quê hương
 
cảm ơn ngày cũ con đường
cho bước chân…mãi ngập ngừng quê ơi.
 Đào Tấn Trực