src=http://ginger-world.com/Uploaded/Members/4154/images/2013/7/10c40b3251bee37595d582fadaeefa4a.jpg
.
Mưa rơi… Mưa khóc… Mưa rửa sạch những nước nhơ trên người em và chỉ còn lại tâm hồn em, tình yêu của em giành cho anh.
–  Anh ơi, anh có muốn em là của riêng anh không anh?

–  Có chứ em yêu. Ai yêu mà không muốn người mình yêu là của riêng mình. Nhưng anh đã có vợ. Anh không muốn mình trở thành một người ích kỷ. Vì anh không còn là của riêng em nữa.
… Mưa rơi… Em khóc! Em hiểu! Em buồn!
–  Anh có yêu em không?
–  Anh yêu em rất nhiều.
–  Nếu một ngày em cần sự giúp đỡ của anh về vật chất thì anh có nghỉ rằng em đến với anh chỉ vì chữ tiền không anh?
–  Thẻ ATM vợ anh giữ từ lâu rồi. Anh đi dạy kiếm thêm, thất bát lắm em ạ. Nhưng anh sẽ lo cho em.
–  Như người vợ thứ hai của anh?
–  Đúng thế em yêu ạ.
Em mãi mãi chỉ là một cô tình nhân bé nhỏ. Anh nhủ đi ngắm biển thôi. Vì biển đông người nên không tắm được. Trên những ngả đường, hoa rơi, một mình em bước đi mà không in dấu chân anh. Không thể. Em là bóng sống trong tối. Anh là màn đêm.
… Mưa rơi. Hoa hồng tả tơi. Cánh mỏng rơi xuống đất. Bàn chân lạ dẫm nát vùi vào trong cát.
Trưa mệt mỏi. Bước chân buồn. Lòng nhục nhã. Em lại gõ cửa phòng Tiến – giám đốc trung tâm luyện thi đại học. Em ngồi thần. Em rung mình. Em lạnh buốt. Nước mắt rơi. Một phút. Em cuối đầu chào. Em cười buồn.
–  Em chào ông. Xin lỗi giám đốc em đến muộn.
–  Sao em vào muộn vậy? Cơ quan bận việc lắm à? Hôm sau, để anh đợi là anh cho nghỉ dạy đó nhé.
Em cười buồn. Em gật đầu. Mi mắt cụp. Lòng tê tái. Nước mắt lăn tròn trên má. Một phút. Em ôm. Em hôn. Em mơn trớn. Một phút…Ba phút..Năm phút. Em cười chua chát.
–  Hôm sau, như thế là mất việc đó nhé.
–  Em hiểu mà anh. Vì tại sếp em hôm nay có việc gì không vui, nhăn nhó nên em không dám xin về sớm. Xin anh bỏ qua cho em lần này.
–  Em dịu dàng thế này sao anh giận em được chứ. Nào chúng ta tiếp tục yêu.
Em mân mê. Em ve vuốt. Em nhấm chặt mắt. Sau sóng lưng lạnh buốt có bàn tay quen. Bàn tay lạ vòng qua eo, vòng qua mông. Tay mân mê cặp đùi non. Tay luồng lách qua từng ngốc ngách của cơ thể. Lòng em đau. Mưa đang rơi… Em nhớ anh! Em cầu cứu. Nhưng anh còn vợ. Em là em. Em chỉ là của riêng em thôi. Hạt mưa nặng hạt. Mưa trắng trời. Gió rít thét.
–  Em thích chứ?
–  Em thích thưa anh?
–  Nhưng sao em không rên…
–  Em sẽ tập. Ngày mai, em sẽ rên riết.
–  Sao lại tập. Phải rên thật nghe chưa, không thì mất việc.
Em nghẹn lòng. Em nhớ anh! Em cầu cứu. Nhưng anh còn có vợ.
Và rồi em mất việc. Mưa đang rơi… Một mình em lang thang trong mưa. Mùi ốc luộc xã, mùi xoài chín, mít chín bay quẩn quanh. Hít một hơi thật sâu để cái thèm thuồng chảy tan đầu lưỡi. Nuốt ừng ực. Hai tháng nữa em lại đóng học phí, mua vé tàu ra HT tiếp tục sư nghiệp học tập. Mưa rơi. Hạt mưa lốp đốp trên đầu. Em ướt. Em lạnh. Em lang thang đi tìm lối thoát. Đường Trường Minh cụt. Một mình em. Chỉ một mình em thôi. Anh ở đâu, Anh đang ở nhà. Anh trên giường chiếu đẹp bên vợ hiền. Em lang thang. Ga chật người. Đường về nhà mưa nặng hạt. Quán cà phê Asa trước mắt. Em dựng xe đi vào. Em không uống cà phê. Em không uống sinh tố. Em không uống nước dâu ép mà em thích. Em tìm việc. Một nhân viên mặc bộ đồ đồng phục màu xanh dương, chiếc váy ngắn viền đen trông thật xinh tươi dẫn em băng qua con đường nhỏ quanh co. Hai bên là hoa hồng tỉ mụi sực nức thơm. Hun hút sâu trong quán là căn phòng của Sơn – Chủ tiệm cà phê. Cô nhân viên gõ cửa. Một tiếng tít… vang lên cửa tự đọng mở ra. Trong căn phòng màu xanh dương với những bức tranh phiếm họa của những đôi yêu đương treo khắp trên tường. Một chiếc giường với nệm, ga, gối màu đen trong thật sang trọng và mạnh mẽ. Tại bên trái căn phòng một người đàn ông tạc tuổi bốn mươi đang ngồi quay lưng ra cửa. Góc phải căn phòng chiếc bàn và chỉ vỏn vẹn một chiếc ghế và chiếc máy tính.
Sầm…!
Cửa đóng lại. Em lạnh. Em sợ. Xào xạt gió. Trời lại chuẩn bị mưa. Trên ngực như có bàn tay bóp chặt. Nắm chặt tay. Một ngón đau. Cả bàn tay đau. Chân ghì mạnh xuống sàn nhà. Em ú ớ…
–  Dạ chào ông, tôi là Dương. Tôi đến xin ông làm nhân viên ở đây.
Năm phút…
 Không còn tiếng xào xạt từng vạt một trên mái tôn bên cạnh phòng người đàn ông trung niên này. Mặt cuối xuống đất để chờ đợi. Em run bần bật. Môi tím tái.
–   Tại sao cô vào đây xin trong khi quán chúng tôi không để bảng tuyển nhân viên?
–   Dạ…vì tôi đang rất cần công việc để có tiền đóng học phí, thưa ông…
Một phút…
Em ngẩng lên. Trước mặt em, người đang ngồi đó trong bộ đồ veston sang trọng. Mái tóc gọn gang. Vầng trán cao..
–  Thưa ông, tôi đã đi làm. Tôi là nhân viên văn phòng thuộc đơn vị sở GD. Nhưng vì đang học thêm nên tôi bị túng. Ba mẹ tôi đang nợ nần chồng chất. Tôi phải tự xoay sở. Lương tôi thấp mà phải chi tiêu nhiều thứ. Tôi bị túng. Mong ông giúp đỡ nhận tôi làm nhân viên ở đây.
–  Sao…?
Em giật mình. Sấm chớp ầm ầm. Mưa to như trút nước.
–  Dạ, mong ông giúp đỡ cho tôi. Tôi xin ông!
–  Cô là nhân viên trong ngành giáo dục. Cô làm ở đây không ngại chứ? Cô đang học thời gian đâu mà làm mà nghiên cứu?
–  Giờ tôi không có tiền thì làm sao tôi có thể tiếp tục đi học đây. Tôi đang cần gấp đề kịp nộp học phí cho học kỳ sắp tới. Mong ông rộng lòng thương.
–  Ngày mai, mười một giờ cô đến phòng này gặp tôi. Cô sẽ có việc.
–  Xin đội ơn ông đã giúp đỡ.
Mưa rơi… Em lang thang. Em về nhà. Thân hình chữ S hiện rõ rệt qua lớp áo màu trắng bị ướt mưa, bám sát trong da. Núm vú căng mong như quả nho chưa kịp chin tím. Em quên mình: em là Dương.
Em lang thang đến quán Asa. Khi mới bước chân vào của thì đã có một nhân viên nữ trong đồng phục quán đón em. Vẫn con đường quen thuộc ấy vẫn những đóa hồng tỉ mụi xinh xắn ấy, vẫn cánh cửa phòng ấy, vẫn tiếng nói ấy nhưng hôm nay sao khác quá. Trong cổ họng người chủ cuống họng như đang khô khốc, khát rạo rực đang đợi để được cho uống:
–   Đã đến rồi thì vào đi.
Tít… Cửa tự động mở
Em cuối mình. Mặt nhìn xuống đất.
Hai phút…Trên tường các cặp tình nhân đang ve vuốt nhau. Phía bên trái cặp nam nữ kia, hai đôi môi dày của họ đang bám chặt vào nhau. Cạp, cắn, liếm, muốt. Sau gáy tóc cô gái, những vết cào mạnh của móng tay. Bàn tay trái người đàn ông đặt trên vú. Lấp ló dưới lớp váy ngắn vôn mỏng lồ lộ ngón tay đặt ngay trên cửa quan. Sợ. Hãi. Gió thét rít. Gió gào. Gió quằn quại. Sấm vang. Mưa…
–   Sướng làm sao. Ngày mai, sau giờ hành chính em đến làm việc nhé. Cô An sẽ hướng dẫn cho em. Anh chỉ giúp em chứ không ai được ưu tiên như em đâu nhé. Hoàn cảnh em đặc biệt. Anh muốn giúp em thực hiện ước mơ nghiên cứu của em. Nhớ rằng phải tạ ơn anh hậu hỉnh nhé!
–   Cảm tạ ông chủ. Tôi nhất định sẽ làm tốt.
–   Làm tốt. Học tốt. Và mỗi ngày, trước khi bước ra khỏi quán Asa này, em phải lên phòng chào anh! Nếu về luôn, mai em sẽ không có việc làm nữa đâu nhé, cô bé yêu.
Mưa rơi…
 Một mình em lại lang thang trên mọi ngã đường. Nước mưa sẽ rửa trôi đi những nhớt nhơ trên người em và chỉ còn tâm hồn em đây. Nhân phẩm này. Danh dự này. Cánh hoa hồng vùi dần vào trong cát. Một bàn chân, hai bàn chân, năm bàn chân…in vết sâu trên chỗ cát vùi hoa. Mưa rơi. Cát trôi. Bàn chân biến mất. Cánh hoa hồng giờ đã quá nát. Nó muốn ráp vào bông hoa khuyết cánh trên cành kia nhưng sao thật khó quá. Ngước lên . Ôi…!Giờ cây đã quá cao. Bông hoa trên cành mang màu hồng rực rỡ. Nó thấy mình tui tủi. Nó ngậm ngùi. Nó ngại ngùng. Nó không thể xứng cùng các cánh còn lại. Nó khóc. Nó buồn khổ. Nó nằm im trên cát. Cát vùi. Cát lấp. Bàn chân giẫm. Đap. Một bàn chân, hai bàn chân, ba bàn chân. Cánh hoa rách mướp. Nó nằm bất động. Mùi hương tươi thoang thoảng bay.
(Trường Thị Thu Thanh)
src=http://tapchianhdep.com/wp-content/uploads/2014/11/hinh-anh-hoa-hong-tinh-yeu-dep-nhat-2.jpg