/

Ngồi quán nước ven đường, buổi sớm mùa thu se se lạnh, nhấp một ngụm trà nóng và nghĩ vẩn vơ… Bỗng có một người ăn mày bước vào quán, tay run run ông ngửa nón trước cô gái bán nước tỏ ý xin một ít tiền. Cô gái đang bận pha trà cho khách nên quay ra bảo đứa em vẫn còn nhỏ tuổi:
– Em ơi lấy một ít tiền lẻ trong ngăn kéo rồi mang ra cho ông ấy hộ chị với! Đứa em mở ngăn kéo lấy một tờ 2 nghìn rồi bỏ vào chiếc nón đã ngả màu.
Ông bố đang ngồi đọc báo bên cạnh, ông bỏ tờ báo xuống rồi nói:
– Cụ làm chén trà cho ấm bụng đã rồi đi cụ ạ!
Ông cụ quay sang:
– Dạ tôi không uống cảm ơn bác nhiều lắm! rồi ông cụ lại quay ra chỗ mấy người đang ngồi uống nước trong quán xin tiền. lúc đó ông bố mới quay ra nhắc nhở nhỏ hai đứa con:
-Các con biết giúp người khốn khó thế là tốt nhưng lần sau các con rút kinh nghiệm nhé! ăn xin thì ăn xin, người ta khốn khó mới phải đi ăn xin như vậy, dù sao cụ cũng là người lớn tuổi, cũng là con người, nên các con cũng cần phải kính trọng, các con đừng bao giờ nhầm lẫn mà nghĩ rằng ăn xin là cho, nếu là người lớn tuổi phải dùng từ biếu các con biết chưa…
Tôi chợt lặng người bởi tôi cũng đã từng nghĩ rằng ăn xin là cho… lời của ông bố dạy hai đứa con mà tôi nghe cũng như dạy mình. Cái nón ngả màu lại ngả ra trước mặt tôi, tôi lấy ví rút hai tờ một nghìn bỏ vào nón biếu cụ thấy lòng thanh thản hơn…
Ngoài phố hun hút người đi… bóng cụ già xiêu vẹo nhạt nhòa dần vào trong khói bụi!
Nhấp một ngụm trà đắng thấy đời chông chênh…

/

.