Xe lăn qua mấy khúc đèo
Làng quê vẫn cứ cái nghèo bủa vây
Núi rừng còn lã cơn say
Mây hờn dốc đá suối chài sông xa
Chợ chiều hút bóng người qua
Tán xanh tỏa xuống căn nhà quê hương
Phố đi chưa hết con đường
Đã nghe thơm ngát mùi hương đất mềm
Lỡ từ một miếng trầu têm
Mẹ tôi quang gánh bên thềm heo may
Dáng xưa còn rộ đường cày
Lằn roi nhân nghĩa theo ngày tháng xuôi
Cha từ miếng đất mồ côi
Cong lưng cũng vẫn một đời buộc lưng
Đất mềm vẫn cứ bao dung
Vầng trăng non tuổi qua thung lại tròn
Địu gùi theo mẹ bồng con
Chị đi trẩy cái héo hon bộn bề
Tủi hờn trầm mặc cơn mê
Bàn chân tóe máu bên bờ đỏ đen
Chiều xuôi phố núi lên đèn
Sườn non lơ lững con trăng tội tình
Quê đang sáng tuổi thanh bình
Đói no vẫn buột cái tình thiên thu
PHAN MINH CHÂU