/

CÁT      

Tôi nghĩ đời tôi là cát
một hạt cát phát sáng ánh kim
trong muôn vàn hạt cát
hạt cát, tôi đã thấy
khi mặt trời vừa hé mở
và vẫn lóng lánh dáng dấp nguyên sơ
khi bóng nắng đã cuối cùng
hình hài phát sáng
ngự trị trong tim tôi
từ khi tôi mới cất tiếng khóc
chào đời.

Tôi nghĩ đời tôi là cát
từng luồng phảng phất bay trong gió chiều mềm mại
trên bãi cát nhà tôi
từng luồng dịch chuyển khổng lồ
bão cát tung hoành sa mạc
hoang vu không người
từng mảng xốp mỏng mịn màng
cơn biển triều rút xuống tận tít xa xa.
Cát là tôi như thể
chính tôi là cát
trong bỏng rát thân tôi
lặng im và bất tử.

MÀU NƯỚC

Trong giấc mơ mỏng manh
tôi nhìn thấy một hình ảnh
màu nước
tôi đang đi trong rừng hoang trầm lặng
không một bóng người không một tiếng động
ánh sáng lu mờ
chỉ có khói và màn sương giăng đầy lạnh lẽo
bỗng có âm thanh
vọng ra từ trái tim tôi
thập thình
tôi lo lắng cho cuộc đời mình

chỉ là giấc mơ.

Câu thơ tôi nhặt được
trên chiếc lá chiều
rụng xuống chân tôi
màu hoàng hôn
chỉ toàn là nước
lênh loang ảo mờ
là mơ hay là thực
tôi chứng thực đời mình
với bằng chứng là những câu thơ

chiếc lá đang rụng.

Đằng xa
có mỗi con cò
đang chập chờn vỗ cánh
tôi nhìn lên bầu trời
chỉ toàn là biển
có khi nào cả đại dương như trút xuống đầu tôi
đời tôi chỉ có một màu
nước.

HÌNH GIÓ

Tôi, một tình yêu
dành cho hình của gió
nơi ấy
nỗi đau luôn ngự trị
hòa lẫn với thiên đường
gió là hình hài của cuộc đời tôi.

Tháng chạp
những cơn cuồng phong trỗi dậy
bão tố giăng đầy
la liệt
những cảnh đau thương
gió là hình hài của tôi.

Mùa xuân
muôn hoa khoe sắc
đầy đồng
vạn vật hồi sinh
trên con đường mòn nơi đám ruộng
tôi thường hay đi
cỏ non
mơn mởn một màu
biêng biếc
từng luồng mát lịm
thổi vào cơ thể tôi
dịu êm
gió là hình hài của tôi.

Tháng sáu
quê tôi, những trận Lào
nóng ối
lá khô khốc
bờ môi tôi khô khốc
con đường làng
cỏ cháy râm ran
gió là hình hài của tôi.

Tôi sinh ra vào mùa thu
tháng tám âm lịch
sau ngày trung thu
trăng vẫn còn
lóng lánh ánh huyền
ở đâu có cơn gió đến
mẹ tôi sinh ra tôi
hình gió.

/