GẠO ĐÃ THÀNH CƠM

Trên đảo Lý Sơn
Những đôi mắt thất thần ái ngại chuyện ra khơi
Đôi mắt đỏ giữa biển trời xanh biếc
Dù phải chết không bao giờ nuối tiếc
Nhưng đừng chết giữa vòng tay bè bạn,anh em
Một nghìn năm bao cái chết không tên
Như sóng biển cứ đè lên lớp lớp
Ta từ thuở vua Hùng đi mở cỏi
Chưa biết quay đầu trước thảm họa quê hương
Năm mươi người con trên rừng,
Năm mươi người con dưới biển
Bốn nghìn năm rừng rực lửa yêu thương
Khi Âu, Lạc chung vòng tay giữ nước
Biết san sẽ những niềm đau cốt nhục
Biết đồng hành trong ngọn lửa đấu tranh
Đã xa rồi một bến nước sông Gianh
Một điểm chốt giữa dòng sông Bến Hải
Cả dân tộc đang siết vòng tay lại
Đẩy đói nghèo lạc hậu chảy đi xa
Bao cố gắng vươn lên ,bao kẻ phải xa nhà
Đi gỡ bỏ một vùng trời sương khói
Bồn nghìn năm đã làm thân tôi mọi
Có thể nào kéo mãi đến hôm nay
Mới hôm qua tay còn siết trong tay
Nay trỡ mặt lộ rõ loài trân tráo
Không lượng sức khi bá quyền biển đảo
Không biết thẹn với đời trứcc tòa án lương tâm
Chúng tự cho mình là bá chủ biển đông
Nên tính toán mưu mô trò xâm lược
Quên mối tình thâm và mọi điều công ước
Khi mọi thứ rạch ròi bút ký vẫn chưa khô
Chúng vạch tìm trăm kế lẫn mưu mô
Vào đất bạn giết người và cướp của
Chúng hạ giàn khoan với tàu chiến và máy bay yểm trợ
Chúng lấn biển làm bao điều mọi rợ
Rồi ngậm máu phun người đỏ hết lỗi cho ta
Chúng đang chờ nuốt gọn lấy Hoàng Sa
Chúng đang chờ nuốt gọn lấy Trường Sa
Mà chúng nghĩ chúng ta không thể giữ.
Lật trang sách ngày xưa lần tìm từng trang sữ
Những trân chiến hào hùng đánh bật bọn xâm lăng
Vẫn còn đó người anh hùng áo vãi Quang Trung
Với một trận Đống Đa lẩy lừng thiên niên kỷ
Vẫn còn đó những bà Trưng bà Triệu
Thà chết kiêu hùng khí tiết vẫn chưa phai
Dân tộc ta hôm nay đang sáng những tượng đài
Được mọc lên từ những ngày bám biển
Được mọc lên từ những thời đói cơm khát áo
Nhưng vẫn kiên cường nung ngọn lửa đấu tranh
Chín mươi triệu người dân đang làm cuộc hành quân
Trước sức ép của bọn Tàu xâm lược
Sẽ có đó những thiên niên sữ mới
Sáng rực trời giữa biển đảo quê hương

.

XIN HÃY CHẾT MỘT LẦN CHO TỔ QUỐC

Viết tặng ngư dân đảo Lý Sơn Quảng Ngãi

Một xóm nghèo rãi rác ở triền sông
Một làng chài tháng năm năm ôm biển
Cứ mỗi sớm mai
Khi mặt trời hóa vầng trăng kỹ niệm
Chập chờn trôi trên sóng nước quê hương
Những con tàu bám biển lại ra khơi
Các anh đi
Người vợ trẻ đêm nằm ôm con ngủ
Nghe ngoài xa sóng biển vỗ về
Lời gió biển ân cần
Như lời mẹ ru con
Đi qua những rặng dừa
Đi qua những hàng phi lao đêm nằm soải tóc
Đi qua trảng cát mềm còn đọng dấu chân chim
Hạnh phúc nào hơn
Sớm mai này không nghe đài báo bão
Không nghe những bản tin cuối ngày báo cướp biển somalia
Không nghe sóng gầm thác dử xé Hoàng Sa
Không nghe tiếng trẻ thơ nữa đêm hờn vú mẹ
Không còn thấy những vầng khăn tang chít trên đầu những người vợ trẽ
Không còn thấy những căn nhà lặng lẽ mồ côi
Biển của ta
Biển của bốn nghìn năm lịch sữ
Nơi chôn dấu bao hồn thiêng bất tử
Nơi mặt trời mổi sớm gọi ngày lên
Nơi các anh nằm những bia mộ không tên
Nơi tổ quốc hố sâu hằn lên mắt
Chúng tôi đây
Những người con tháng năm dài bám đất
Bám biển dài, biển cạn.nông sâu ?
Và chúng tôi đã thấy những niềm dau
Những mất mát từ những người bám biển
Biển Việt Nam
Những vết hằn chạy dài theo cuộc chiến
Những Rạch Gầm Xoài Mút,Trường Sa
Những Bạch đằng Giang còn loang máu ông cha
Những khuôn măt nhợt nhòa trắng đêm chờ biễn đông
Biển Việt Nam
Nơi ngọn gió lành chảy vào ngôi nhà trống
Nơi mổi sớm mai về nghe tiếng gọi yêu thương
Nơi cồn đảo xa người lính trẻ lên đường
Nơi Tổ Quốc sáng lên màu áo mới
Bất chợt hôm nay
Bọn tàu đang lấn tới
Đem giàn khoan chực nuốt chững Hoàng Sa
Bao máy bay tàu chiến chúng mang qua
Và thống lĩnh làm như là đất chúng
Biển của ta đã bắt đầu dậy sóng
Người ngư dân bám biển trở về
Trong khoang tàu ảm đạm một màu quê
Nỗi căm uất bao người rơi nước mắt
Vửa ăn cướp vừa la làng TÀU TẶC
Biển của ta là xương máu của ta
Cha ông xưa đã bao đời đuổi giặc
Giữ mái nhà sừng sững ở Hoàng Sa
Nay chúng đến làm bao điều tồi bại
Để sóng dâng biển động đến đau lòng
Trẻ níni khóc không còn đeo vú mẹ
Khi biển gầm sóng dậy phía khơi xa
Xin hảy chết một lần cho Tổ Quốc
Tổ Quốc đau ta cũng thấy đau cùng
Hỡi con sóng đang ngậm ngùi trên biển
Hảy quay đầu chớ để mất Hoàng Sa

PHAN MINH CHÂU