KHUYA KHÔNG NGỦ ĐỌC THƯ NGƯỜI TÌNH CŨ
Thức giấc cùng mặt trăng
Mây trắng khung cửa sổ
Thắp một ngọn đèn cầy
Buồn trên tờ giấy cũ
Ngủ trên tờ giấy mới
Mộng hương ảo đầm đìa
Trên bờ chân bước vội
Dưới sông dòng nước trôi
Khuya nay đầy mây trắng
Một mình ta nhớ người!
TRƯA ĐI GIỮA SÀI GÒN
Đường dài, chia phôi xa
Vách người rêu phong mấy
Tay xa vời phương tây…
Bóng nhòe trên đường lạ
Bóng người hay bóng ta?
Mắt lim dim giấc mộng
Thương người hay thương ta?
Nửa trưa đi giữa phố
Mang mang hồn viễn vông
Trôi trên dòng thác lũ
Thân xác ơi vô cùng…
MỜ SÁNG LÊN ĐỒI
Hoa rụng quanh bàn chân
Lòng trong như sương sớm
Uống một giọt sương tan
Lung lay hồn cổ thụ
Mây xuống đầy lũng thấp
Trăng rụng đầu non cao
Nghe chim kêu ghềnh đá
Lòng vướng bờ bụi nào?
Trời cao và đất rộng
Biết đâu mà chiêm bao?
ĐÀ LẠT ĐÊM RỜI NỖI NHỚ
Bâng khuâng đường dài
Sầu lên bờ bụi
Như thông đồi cao
Như sương lũng thấp
Băn khoăn người về
Tiếng gà trong núi
Xa xa gần gần
Bấy giờ sang xuân
Trong lòng con gái
Đêm rời nỗi nhớ
Con đường cũ
Bờ bụi quen
Sự phẳng lặng
Trên mặt dốc
GIỮA LÒNG THUNG LỦNG
Nước non cùng lặng yên
Bờ cao con dế thấp
Ôm chầm trời và đất
Làm sao mà thấy em?
Làm sao mà ngóng người
Những cành thông tội lỗi?
Làm sao mà chờ người
Những cây rời bờ bụi?
Ta mọc trên đồi cao
Hồn người phiêu lũng thấp
Khàn hơi mà gọi nhau
Lạc giữa trời và đất
Có cùng ta đợi chờ
Đứng vời đầu dốc ấy
Mù mù dưới lũng sâu
Cả linh hồn ta đấy
Than ôi, đời dửng dưng
Biệt tăm dòng suối đổ
Lòng trẫy theo dòng đời
Vướng nơi bờ bụi nhớ
Ngậm một lá cỏ thơm
Tưởng một đời thơ dại
ĐỒNG VỌNG
Cái mưa cùng cái gió
Cái nắng cùng cái non
Xanh rì trong cái cỏ
Che khuất cái đi mòn
Tiếng gà trong núi thẳm
Giật mình cái lá xanh
Thoảng qua một chớp mắt
Lá xanh rời cái cành
Một nghìn năm mấy đỗi
Họa chăng còn tiếng gà
Qua nghìn năm ai đợi
Họa chăng còn mỗi ta…
NGUYỄN KHẮC NHƯỢNG