Sáng nay bà vợ đi Sông Cầu dự bữa sinh nhật của thằng cháu ngoại 2 tuổi. Tôi không đi. Tôi phải ở nhà làm những công việc buộc phải hoàn tất trước tết.
Sinh-nhat120101.jpg

– Ảnh: M.NGUYỆT

Tôi nhìn vào bao ni-lông bà vợ xách theo, thấy có một chiếc bánh ga-tô nhỏ, một bịch đèn cầy tí hon, một dây sữa, một ràng bánh tráng, một bộ đồ trẻ con thêu hình siêu nhân, một ít rau thơm, một con cá và một mớ bún. Tôi nghĩ, phụ vào bữa sinh nhật cho cháu bé như thế là tạm được rồi. Khi nhìn những thứ lỉnh kỉnh ấy, tôi lại nhớ thằng cu Boi. Cái thằng da hẩm xì, mắt to tròn đen láy và đệ nhất ham ăn, không xin cái gì của nó mà được. Giả bộ cứ sấn tới xin là nó bấu, nó cắn, tôi phải bung ra ngay. Đã vậy, nhưng tôi vẫn há miệng sẵn, lại giả bộ xáp tới cắn chiếc bánh nó đang cầm. Nó giấu nhẹm chiếc bánh vào người và khóc thét lên. Hôm nay sinh nhật nó, nó đã lớn thêm, không biết đã bớt cái tật ham ăn ấy chưa. Già rồi, giờ hay nhớ thương những thứ trẻ nhỏ như thế. Có chúng quậy cũng vui. Vắng chúng lại buồn. Nhìn bộ quần áo, chiếc bánh ga-tô và những cây nến nhỏ xíu thật phù hợp với nó. Tất cả bà vợ mua không mấy đồng nhưng xem ra rất cảm động. Tôi nhớ mình từ khi mới sinh đến lúc vào hội cụ lão, chưa một lần làm sinh nhật cho mình. Lúc ấy, sinh nhật là cái gì nhỉ? Lúc ấy mình quá nghèo khổ. Cuộc sống chỉ lo duy nhất một điều, đó là làm sao khỏi chết đói. Làm sao để tồn tại. Giờ đã quá lớn rồi, bày vẽ làm sinh nhật chi nữa, người ta trông thấy lại cười. Thôi, ráng chờ làm đám chết luôn cho đỡ tốn kém.
Bà vợ và con trai lên xe đi rồi, nhà cửa lại vắng hoe. Vắng lặng như thế này, tôi làm việc đạt chất lượng hơn. Công việc chỉ là viết và viết… Nói “viết” nghe đơn giản nhưng chẳng đơn giản tí nào, vì vấn đề viết cần phải có chất lượng. Đó là tiêu chuẩn hàng đầu thường trực treo lơ lửng để vươn tới.
Đang làm việc, chuông điện thoại reo. Bà vợ gọi. “A-lô, tôi tới nơi rồi. Ông nghe thằng cu nói chuyện nè”. Tôi sướng quá: “A-lô, cháu nói đi. Nói ông ngoại nghe nào”. Ôi, nó nói tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi có hiểu con chim hót không? Rõ ràng là không hiểu. Thằng cháu này nó nói cũng như con chim đang hót. Nó nói chuyện cho nó nghe, chứ không phải cho tôi nghe. Thế nên, nghe càng không hiểu lại càng sướng lỗ tai. Đấy không phải nó nói. Đấy là nó la, nó hét, nó bi bô. “A-lô, nó mặc đồ mới chưa bà?”. “A-lô, nó đái ướt đồ mới rồi à?”…Cứ thế, trong máy điện thoại, hai bà cháu cùng nói một lượt. “A-lô, bà đâu?”. “A-lô, nó giật điện thoại chạy trốn mất rồi à?”…
Tôi vui vẻ ngồi vào máy tính, mở hình của thằng cháu ra xem. Chà, cái đầu trọc lóc tròn quay như hòa thượng. Chiếc cằm thòng sâu xuống ngực, không có cái cổ. Hai mắt tròn như bi. Miệng dính đầy bánh kem.
Tôi giơ bàn tay vẫy vẫy trước màn hình máy tính: “Ông ngoại chúc mừng sinh nhật cháu mau lớn. Mau lớn. Mau lớn”.
Tôi tắt hình thằng cháu và tiếp tục làm việc với một niềm vui nhẹ nhàng…