Biết gọi thế nào đây?
Hởi người bạn thiết thân đã một thời đứng lớp
Đã một thời cơm mắm muối dưa
Gạo phải chạy về xin ít giạ mẹ cho
Bán trang trải đủ tiền đôi buổi chợ
Thân cô giáo sáng như màu phượng đỏ
Xa phố phường hiu quạnh một vầng trăng
Phấn trắng, bảng đen đêm dưới ánh đèn
Sáng leo lét cho qua thời bao cấp
Em đến lớp như tình yêu mới dậm
Thương học trò như khát một mùa xuân
Những mùa đông cay nghiệt đến nao lòng
Cơm không đủ cho một ngày hai bửa
Em tranh thủ tìm thêm đôi buổi chợ
Soi cho mình một cuộc sống thanh cao
Sáng mãi trong em một nỗi tự hào
Một dáng đứng một ánh nhìn nhân ái
Em san sẻ cho những đàn em dại
Chút hương thầm thơm ngát giữa quê hương
Thương bầy em không đủ bửa đến trường
Em bật khóc như chưa từng biết khóc
Viên thuốc đắng cứ cay sè trong mắt
Em ngậm ngùi thương cảm những ngày xưa
Tấm áo khoát vai đôi chút hửng hờ
Đêm co thắt nơi núi rừng hiu quạnh
Có phải không em? âu cũng là số phận
Vết thương lòng chảy suốt mấy mươi năm
Cuộc đời em như cái phận tơ tằm
Ngày nhã kén đợi mùa hoa kết trái
Trang giáo án tháng ngày dài mê mãi
Em miệt mài dò dẩm chỗ nông sâu
Cả cuộc đời không thiếu những niềm đau
Cũng không thiếu những ngày trên bục giảng
Viên phấn trắng như đường tên mũi đạn
Đưa em về nếp gấp của yêu thương
Hơn bốn mươi năm đi mở những con đường
Em về lại nơi căn nhà thơ ấu
Ở nơi ấy em đang hằng cất giấu
Một mối tình trong suốt buổi anh trao