Em nghe tiếng chợ ồn ào, kẻ mua người bán, tiếng chào hàng vội vã, em như cảm thấy có muôn vàn giọt mồ hôi rơi. Em tự hỏi nó có mặn chát như giọt mồ hôi mẹ đổ nơi đồng khô.
Em nghe tiếng còi của xe cộ inh ỏi, vồn vã, tiếng những động cơ xe đang lao về phía trước, giành giật từng milimet đường, sự hối hả của nhịp sống sôi động. Em nhớ con đường làng yên tĩnh, không bụi bặm, mẹ dắt tay em đi mỗi chiều tan chợ về.
Em nghe tiếng cô bé nào đó đang đòi mẹ mua cho chiếc áo mới. Người mẹ nhẹ nhàng bảo:“ Mẹ mới mua đồ Tết cho con rồi mà”. Nghe tiếng cô bé phụng phịu, em lần tay sờ lên manh áo rách, chính em cũng không biết nó có bao nhiêu mảnh vá. Em nhớ những đêm mẹ thức khuya vá cho em chiếc áo mỏng manh.
Em nghe tiếng chúc tụng, tiếng nói cười của những bữa tiệc cuối năm, trong những căn biệt thự sang trọng. Em nghe bụng mình đang réo sôi, lại thấy thèm củ khoai hà luộc của mẹ.
Em ngửi thấy mùi hoa xuân bừng nở, đã từ lâu lắm em không thấy chúng rực rỡ thế nào, em đoán hoa bằng mùi hương, bằng sự tưởng tượng ngây thơ của một đứa trẻ. Hoa mai như thế nào nhỉ, nó có mùi hắc hắc như mái tóc mẹ dài mà lúc nào cũng phải quấn lên để làm việc quần quật?
Em ngửi thấy mùi bánh mứt thơm quá, chắc chúng ngon lắm, ngon như những chiếc mứt khoai mẹ đảo đều tay cho em ăn Tết. Em ngửi thấy mùi bánh chưng mà đã từ lâu lắm em chưa được ăn. Những chiếc bánh chưng chỉ có gạo và đỗ nhưng mẹ gói ngon lắm!
Em đang nghe tiếng pháo rộn rã, em ngửi thấy mùi hương trầm, em nghe những tiếng gọi nhau của người than, em ngửi thấy bữa cơm chiều nồng ấm đón giao thừa. Em cảm thấy đêm đã về. em thấy bước chân mình như vội vã. Chiếc gật của em khua lốc cốc gấp gáp vọng trên đường khô khốc. Em sợ màn đêm, không biết sống sao với nỗi nhớ mẹ. Xuân đã về rồi, em cất tiếng gọi, giọng như khản đặc “ Mẹ ơi!”

/