Con bé ấy bây giờ
Khác ngày xưa nhiều lắm
Nó thường hay trầm lặng
Suy nghĩ một điều chi

Ngày xưa bước chân đi
Đến tiếng cười ríu rít
Giờ nó im thin thít
Cả ngày chẳng lên câu

Ngày xưa đó nay đâu
Chính nó còn không biết
Nó thấy lòng mỏi mệt
Cứ thở dài từng cơn…

Nó xin đời ban ơn
Cho nó điều màu nhiệm
Để đớn đau tan biến
Nó trở về hồn nhiên

Những ngày tháng triền miên
Nó sống không cảm xúc
Giữa dòng đời trong đục
Nó kiếm tìm yêu thương

Nó nhớ những con đường
Mẹ dắt qua ngày bé
Nó nhớ bàn tay mẹ
Ấm áp và dịu êm

Ấy vậy rồi mỗi đêm
Nó nép lòng bà nội
Giấu nỗi lòng mình vội
Nó thương bà biết bao

Bầu trời ấy vẫn cao
Nó còn bà che chở
Nó được bà nhắc nhở
Hãy sống và yêu thương

Hoa cau vẫn ngát hương
Thoảng vào phòng mỗi tối
Nó còn bà chung lối
Hai mái đầu phất phơ

Và rồi trong giấc mơ
Của nó không còn mẹ
Nó không còn thơ bé
Trách nhiệm và lo toan

Nó hiểu rằng gian nan
Phải cùng nhau chia sẻ
Nó hiểu rằng mạnh mẽ
Giúp gia đình vượt qua

Nó thường nhìn trộm cha
Thân cha gầy xơ xác
Đôi mắt cha phờ phạc
Cứ trau mày nghĩ suy

Cả nhà nó vẫn đi
Những bước chân chậm rãi
Giữa cuộc đời mê mải
Nó tin vào ngày mai….

                                      Nguyễn Thị Nghinh

.