Khác với nhiều giọng thơ sắc ngọt của miền Trung, thơ Đào Đức Tuấn phiêu bồng da diết trong đớn đau, hạnh phúc với một ngôn ngữ mang tính tượng thanh tượng hình.
.
/
Nhà thơ Đào Đức Tuấn – Ảnh: Hùng Phan
.
Trường thơ “âm tính” trong anh còn có sức quyến rũ bởi những chiêm nghiệm sâu lắng tình đời tình người ngỡ “chỉ toàn niềm vui ánh sáng” mà “tri kỷ mùa nào cũng thiếu”. PHAN HOÀNG
.
Có gì
Có gì mà quẫy loi thoi
mà mê quỷ dữ
mà đòi thiên thu.
Một ngày tình cờ
dải lụa
thắt ngang đời ta
ngọt sầu.
Một ngày chẳng thấy
lâu – mau
chỉ toàn niềm vui ánh sáng.
Một ngày
và một ngày nữa
trần tâm vạn bóng xanh rì
gió lòng
gió lòng dan díu
tình yêu
             tình yêu
                           tình ai…
.
Xoay
Ràn rụa sâu đêm
từng tình bật lối
thổi loay hoay
nổi loay xoay.
 
Dần dà chiêm bao
canh chừng chí vội
loảng xoảng một đình
loảng hoảng một đần.
Ngong ngóng đừng qua
mong móng đàng xiêu…
Ngẫu hứng sông Hương
Giờ thì gởi lại dòng Hương
ừ thì giữ lại hao hắt phố phường
phải thấm phải ngâm mướt mát hoa vườn
trái tim thơ trái tim nông nổi.
Tôi gã trai sông Ba xứ Nẫu
lang bạt tóc tim
đời chẳng đậu đình
sáng Hương giang bừng hoa bươm bướm.
Rồi phải chằng phải cột lại nhau
hỡi những nàng tiên cánh mỏng
biết nơi đâu là góc đời mộng mị
mắt lênh loang mắt đọng mấy vòm tình.
.
Hoa
Hoa về đi
mà bùng hồng ngọc
Qua vô tình
đánh rớt nhành mai
mồ Qua kia
cỏ mọc li bì
đời hát bội
thượng vàng hạ cám
Hoa gì ơi
đưa đẩy đường rừng
thân toi mọn
làm điều sao sáng
Hoa mà biết
Hoa vui lắm đó
cuộc đời Qua
chỉ biết ái ân…
Thủy chung
Có bông hoa nở nhiều lần
Nhìn sao thêm một lần yêu
bông hoa trong veo vẫn phải đi tìm
tình tang, tang tình, tính tính…
Hoa vẫn say trên đầu thế kỷ
thủy chung xâu chuỗi thời gian
dân tộc hạnh hoa
mỗi cuộc đời là một trường tồn.
Hoa hết mình hoa biết thủy chung
tri kỷ mùa nào cũng thiếu
thiên niên gì cũng cần tấc lòng
em bình minh xanh, ta bình minh cười,…
.
ĐÀO ĐỨC TUẤN