/

Nếu em biết sao em còn khóc được
Thì ngày xưa đâu phải chỉ hình như
Còn nhận ra giữa giòng người xuôi ngược
Trong ngậm ngùi như lá vàng thu.

Hai lăm năm dẫu chỉ một tình cờ
Ai nói một đời không mong đợi
Những giọt lệ trong veo như tình mới
Vẫn nồng nàn lóng lánh một trời xưa.

Đành tiếng giã từ không kịp nói
Một quay lưng, mấy nữa hai lăm
Tượng đá ngàn cao mây xám bủa 
Còn em riêng những mảnh đau thầm.

Anh bước nhanh như người chạy trốn
Nước mắt ơi, anh xin mắc nợ người
Anh biết mình không còn trẻ dại
Đôi tay nào đành để lệ buồn rơi

Những giọt lệ cũng không còn trẻ dại
Một lần kia có đủ để quên không
Xưa đã từng, hay chưa, ai biết
Mà nhớ thương âm ỉ mãi trong lòng.

                ĐẶNG KIM CÔN