ĐÊM PHÚ YÊN
Mở mắt ra đã chạm biển rồi.
Nhắm mắt lại biển lùa vào tận gối
Em đuểnh đoảng mái tóc chiều quên gội
Một nửa hương ngày, một nửa mặn về đêm.
Người ta đồn anh phải lòng em
Đành rón rén làm người vụng trộm
Đỉnh Nhạn Tháp tiếng chim về rất sớm
Ngó lưng trời anh chẳng thấy em đâu.
Người ta đồn biển ở đây rất sâu
Em như cái kim chìm từ thời con gái
Anh lặn xuống rồi anh quay trở lại
Đáy biển mùa này nông đến chạm vào nhau.
Anh rụt rè quờ phải ngực bể dâu
Sóng rỉ rả lời nguyền không trọn vẹn
Em phút chốc thành giấc mơ tan biến
Mất em rồi, dải áo vẫn còn nguyên.
Chẳng biết làm gì để có được Phú Yên
Làm rể, làm dâu, làm người dưng cửa bể
Mưa giữ áo cớ gì dai đến thế
Ngoảnh nhìn trời trăng đã lặn vào đêm.
11-9-2011
Hoàng Đình Quang
.
src=http://s6.netlogstatic.com/vi/p/oo/174912502_14528211_2226879.jpg
NGÀY PHÚ YÊN
  
Gần biển lắm chẳng thể nào với được
Đêm Phú Yên qua rồi trong ký ức
Những ngày cuối Thu tiết trời hừng hực
Anh trở về đường anh, em vẫn thế thôi
Em đểnh đoảng mái tóc chiều quên gội
Chẳng phải đâu Anh, mưa ướt tóc mềm
Lắng nghe Thành phố chuyển mình về đêm
Em trăn trở vào khoảng không im lặng
Làn khói thuốc cuộn tròn trong đêm vắng
Nhìn trời, nhìn mây khoảng lặng vô hình
Anh thao thức một đêm dài khó ngủ
Muỗi đốt, em giật mình…. đêm Phú Yên.
Ngày Phú Yên bắt đầu những giọt sương hiền
Bỏ lại sau lưng những lời đồn đại
Kỷ niệm về anh một thời con gái
Cất giấu riêng mình, em gửi cả vào đêm. 
Đỉnh Tháp Nhạn cao, xa đến ngút ngàn
Em chẳng tới được đâu, đành lỗi hẹn
Chim hót líu lo, anh bảo rằng quen
Không phải đâu, trên đất khách quê người.
Chẳng thể nào ta có được trong nhau
Đêm Phú Yên qua rồi, lần gặp cuối
Mỗi năm mỗi vắng, mỗi mùa thêm tuổi
Bỏ lại trong đêm để đón một ngày…
                                    07/3/2012
                               Trần Huyền Nhung.