Mùa phượng cuối cùng anh nói yêu em
Một mối tình ba năm trung học
Nhen nhóm mãi trong tà áo trắng
Phút cuối cùng bối rối nắm tay nhau
 
  Xa trường làng mỗi đứa một nơi
Lời yêu thương anh gửi qua trang giấy
Rất dịu ngọt làm tim em cháy bỏng
Yêu anh từ bao giờ em có biết đâu
 
 Anh vẫn thường gọi em là cô giáo tương lai
Hãy gắng đi em ngày mai lên bục giảng
Anh sẽ là cậu học trò ngoan ngoãn
Lắng nghe em dạy bài đất lạ hóa quê hương.
 
Thời gian trôi đi cuốn theo cả tuổi thơ
Cuốn theo cả niềm vui năm tháng
Em ra trường trở thành cô giáo
Anh ở lại thị thành làm chiến sĩ giữa lòng dân
Em vững tin bởi có trái tim nồng
Anh đã gửi cho em trong chiều dài nỗi nhớ
Nhưng niềm vui ấy bỗng nhiên ngưng bặt
Khi một chiều em nhận lá thư rơi
Như vội vàng anh viết mấy câu:
xin lỗi em anh chẳng về quê cũ được
Mong em hãy quên đi lời hẹn thề khi trước
Góp nhặt kỉ niệm một thời ta chôn dấu phía sau”
Em không khóc thành lời bởi nó quá thương đau
Bài giảng chiều nay em còn để ngõ
Bao cô cậu học trò nhìn em tự hỏi
Cô giáo buồn hay đang nhĩ về ai
Nhưng có bao giờ chúng hiểu hết đâu anh
Em không nghĩ về anh, về em mà nghĩ về khoảng cách
Về hôm qua, hôm nay và ngày mai sẽ tới…
Trang giáo án, em chờ anh về
Nghe em dạy bài “ĐẤT LẠ HÓA QUÊ HƯƠNG” .
 
 
                                       Nguyễn Thị Loan, THPT Lê Qúy Đôn, Gia Lai
.
/