/

 
Một sớm mai thức dậy, trong không gian vẫn còn lành lạnh của những hạt mưa mùa thu se sắt. Gió sớm lùa về, len lỏi bên ô cửa nhỏ, thoáng có chút nắng mỏng vàng vọt vương vãi trên những nụ hoa cải ngồng đang nở theo mùa gió cũ… bay…
Hoa cải đẹp bao dung, từ tốn của một đức hạnh người con gái thùy mị. Màu sắc nó khiêm nhường, nở muộn, cánh hoa vàng trong sắc nắng thiếu của nửa mùa thu xưa.
Ai đó đã vội vàng nhắc đến mùa hoa; “mùa hoa của nắng”?
Cái nắng thu rất đượm vẫn đậm đà như sự tích trầu cau của lời kể ngàn năm cổ tích xưa…
Nắng ít khi về gọi mưa. Gọi những cơn mưa trái mùa lành lạnh…
Nắng trong mùa hoa sữa Hà Nội thơm một buổi chiều lãng du trong câu hát du ca bên những bờ hồ còn lãng đãng hơi thở sương sớm, nắng ngan ngát hương cốm đồng quê nội vào độ dịp mùa giáp hạt trên các ngả mương, con ruộng chín đòng.
Nắng đuổi theo cánh cò của những giấc mơ kỷ niệm ngọt ngào ấu thơ…
                                                                            *
                                                                         *     *   
Thuở nhỏ, tóc chỉ để chỏm trái đào, má bồ quân, miệng nhỏ xinh lấm láp cát bụi, đôi chân bé chạy rong trên cát bắt nắng.
Cái nắng ngọt, hanh hao, tím tái của sắc trời ngả mùa cuối, khi dần chuyển báo hiệu sẽ có những mùa gió lạnh Đông Bắc tràn về.
Ấy là khi đôi tay cần một sự ấm áp, trái tim cần một lời yêu thương hạnh phúc.
Để sưởi ấm, để giá lạnh không còn, lúc đấy mới hiểu được cảm giác cần nắng, có nắng và đợi chờ nắng?
Những cánh đồng lau nở trắng đầy bên sông và những con đò bình yên đợi mùa hoa rơi trong nắng như một bài thơ đẹp về nắng. Dịu dàng lắm!
 Nắng ơi! Nắng có biết trong lòng tôi cũng yêu thương, cũng chờ đợi sự ấm áp, tinh khôi của một tình yêu như mùa nắng không?