giá như anh đừng về vùng môi biển sóng khơi tình động
sáng mai
giá như anh đừng choàng lấy em bóng tối
nhu mì bàn tay hư đốn hả hê
giá như anh đừng bỏ đi mặc cho những thị phi
cào xé
em đâu cần vác nỗi buồn ruỗi rong trong chiều khát
mùa hạ đỏ như nụ hôn anh màu máu
mùa hạ đau những cơn đau banh da xé thịt
người đàn bà oằn mình trở dạ sanh con
còn em đang chờ chết chờ chết…
lá sẽ khô giòn trở về với đất
sương cao nguyên chờ bình minh mà biến mất
núi đồi
em chờ nhiệt cuồng anh mà tan hoang thành quách
chờ anh đi lạc vào em nhịp phách thác đổ
nhưng đêm đã tự bôi đen mình bằng ảo vọng
kéo nỗi buồn choán đầy khoảng trống
chân em…
giá như thân xác đừng thắp lên ngọn lửa
và ngôn ngữ trần tục
có thể băng bó được vết thương
em không cần phải đợi chết
mỗi ngày…
LAM HẠNH