src=http://land24.vn/uploads/news/Phong%20Thuy/dovatphongthuy/20141225/y-nghia-tranh-hoa-huong-duong-theo-phong%20thuy.jpg                                                   

Ngoài cửa sổ, trời lờ mờ. Sương mù tản mản. Sương đọng trên các cành lan, sứ đang còn ngái ngủ. Thấp thoáng vài chiếc đèn xe hon đa đỏ lườm như những con ma tơi chạy vội vã trên đường HV. Người và xe nhạt nhòa trong bức tranh vẻ cảnh buổi sáng tinh mơ.
Mở nhẹ chốt cửa sổ. Nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu không khí trong lành của ngày mới. Hương mát của đất trời khẽ chạm lên đôi má bầu bỉnh, phớt mịn, tô thêm nét tinh nguyên, quyển rũ. Gió mai luồng sau gáy làm những sợi tóc dài thướt tha của Dương phồng lên bồng bềnh như dòng suối mây đang tan chảy. Trong chiếc chậu màu hồng bên hông nhà, hoa sen trắng giờ đã nở chúm chím. Những giọt sương bé nhỏ trong suốt như những hạt pha lê trên những cánh hoa đang xòe e ấp bị làn gió nhẹ lay động rơi vội vàng xuống, tung lên, rơi xuống, xoe thành những vòng tròn nhỏ, loang ra to dần rồi hòa tan. Trên lá sen non, hạt sương vẫn còn đọng lại, giờ thành hạt ngọc tinh khôi to như quả chanh non xanh mọng. Những cánh hoa và lá sen được mọc lên từ một gốc nhỏ mà Dương hái ngoài đầm bên đường lộ 1A, đối diện với quán bà Tư bán nước giải khát. Ngày nào, Dương cũng giành ít thời gian để ra ngắm và chăm sóc. Cô chỉ mong ngày sen ra lá đơm hoa. Dương nghĩ rằng khi mình trồng một cây gì hay làm bất cứ làm việc gì mà cái tâm thật sự hướng về thì mới có thể thành công.
Đang mãi mê thả hồn với vẻ đẹp thiên nhiên của sen trắng mà tạo hóa đã khéo tạo hình. Bàn tay ấm nóng đặt lên vai. Mẹ Dương. Một người phụ nữ cả đời chưa một lần hờn dỗi. Bà chỉ biết cung phụng theo những mệnh lệnh của một người đàn ông gia trưởng. Suốt ngày, chồng bà chỉ biết đánh đập, la hét vợ con vô cớ để thỏa mãn sự tôn quyền độc đoán của mình. Dù cho nụ cười hiền từ luôn nở trên môi mỗi khi nhìn con cái và chồng nhưng cũng không đủ che lắp sự đau khổ chất chứa trong lòng. Nó đọng sâu trên đôi mắt của bà. Đôi mắt của một người đàn bà luôn vất vả. Đôi mắt phát ra một luồng ánh sáng khó tả, ám ảnh trong giấc ngủ của Dương. Nó bóp nghẹt trái tim cô mỗi khi bắt gặp đôi mắt mẹ.
–   Con dạy rồi thì xuống ăn sáng cho nóng. Mẹ có nấu món con thích đó.
–   Dạ…!
Chưa đi tới nhà bếp, Dương đã thoáng ngửi thấy mùi cháo cùng hương ngò bay ngát mũi làm cho cái dạ dày đòi nạp năng lượng bây giờ càng co bóp réo lên ầm ĩ. Dương không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Dương reo to:
–   Ôi! Cháo đậu xanh trông ngon quá mẹ à. Mẹ nấu cháo cho con đó sao ạ?
–   Ừ! Con ăn đi cho nóng rồi uống thuốc nữa con.
–   Con ngán thuốc lắm rồi mẹ ơi. Ngày nào, con cũng uống và uống, nghĩ tới là con muốn nôn ra thôi.
–   Uống thuốc mới hết bệnh được chứ.
–   Dạ. Phải cố lên thôi không thì con ho hoài phải không mẹ?
Tít…tít
“Hôn em ngày mới”
Tin nhắn của Sáng. Dòng tin nhắn ngắn ngủi nhưng chứa bao nhiêu sự yêu thương và nhớ nhung mà Dương được nhận đều đặn vào mỗi buổi sáng
–   Anh muốn hôn em lúc em vừa tỉnh giấc sao?
–   Đúng vậy. Anh nghe thấy hơi thở của em và thấy em đã mở mắt. Anh bồn chồn như tiếng em gọi anh. Và anh nhắn tin cho em.
–   Anh biết em dậy rồi sao?
–   Trái tim anh mách anh đó.
–   Chúc anh yêu cuối tuần vui vẻ! Em nhớ anh lắm!
–   Anh cũng nhớ em nhiều!
–   Anh ơi, ngoài kia sương chưa tan hẳn. Lòng em thật xốn xang. Em muốn xé toạc hết tất cả chạy đến bên anh quá!
–   Rồi sẽ nhanh thôi em, chỉ còn một tháng nữa là chúng ta được gặp nhau. Em hãy cố gắng lên nhé!
–   Em đang cố gắng mà.
–   Giá như anh ở bên em lúc này nhỉ?
–   Em cũng ước được như thế!
–   Anh đang nằm tưởng tượng được ở bên em đây. Ngày hôm nay, anh yêu em hơn hôm qua!
–   Em nhớ anh lắm! Người yêu ơi, anh có yêu em nhiều không anh? Em đang ở đâu trong anh? Em ở trong tim anh, trong dạ dày anh hay trong khối óc của anh?
–    Em ở trong tim anh đây. Em nói xem khi ở bên anh, em làm gì? Anh làm gì?
–    Em không chịu đâu. Em chỉ ở trong tim anh thôi sao? Ngày mai, em chiếm lĩnh cả trong tim lẫn khối óc của anh thì em mới chịu. Người yêu ơi, anh có yêu em nhiều không? Ngày hôm nay, anh sẽ yêu em hơn ngày hôm qua chứ?
–    Anh yêu em nhiều lắm, em có biết không? Và em hãy luôn vững tin về điều ấy. Em nói đi nào. Nếu ở bên anh, em làm gì và anh làm gì?
–   Nếu ở bên anh bây giờ sao ạ? Nếu bây giờ, em ở bên anh thì em sẽ dùng ngón tay em khẽ chạm lên khuôn mặt anh rồi vẻ dần từng nét một vào trong tâm trí của em. Anh ơi, còn nữa…!
–   Còn gì nữa em yêu?
–   Nếu em được ở bên anh vào buổi sáng, em sẽ mở toan cửa sổ rồi chúng ta ngồi trên giường, thỏng chân xuống đung đưa. Cằm tựa trên cánh tay, mắt nhìn ra biến xanh. Biển xanh vỗ sóng rì rào, lặng lẽ mà yêu thương. Biển xanh tung bọt trắng lên cao hòa vui cùng các tia nắng của ngày mới. Và rồì có những buổi sáng, em lại cùng anh đi dạo trên những bãi cỏ đẫm đầy sương mơ; len lỏi vẫn là bạn nắng ban mai nháy mình qua các kẻ lá. Hoa cỏ dại vàng, trắng tươi cười cùng chúng ta. Nếu em ở bên anh vào buổi trưa, em sẽ cùng anh đến quán Mặt Trời ngắm chim bồ câu. Bồ câu chung thủy và bình an. Nếu em ở bên anh vào buổi chiều, em sẽ cùng anh tay trong tay đi chân trần dạo trên cát biển. Bãi cát trắng mịn màng xoa nhẹ bàn chân. Hạt cát nhỏ bay vào không gian theo từng làn gió, bay vào hàng cây phi lao rồi cuốn phăng ra biển những nổi lo âu của thường ngày. Bãi cát mênh mông và bao la. Đi mãi…Đi mãi…! Ngoài kia, đường chân trời hiện ra trước mắt nhưng chẳng bao giờ ta có thể đi tới được, vĩnh cữu và mênh mông, cùng tận và bất tận. Hoàng hôn buông. Mặt trời khuất núi. Nếu em ở bên anh lúc trăng rằm, em lại cùng anh xuống biển ngắm trăng tròn và lắng nghe lời thì thầm của gió biển. Và nếu em ở bên anh lúc đêm khuya, em sẽ ôm anh thật chặt và hôn anh thật nhiều. Em dâng hiến bằng tất cả trái tim và sự nhớ thương.
–   Thật tuyệt vời làm sao! Chưa được gặp em, anh thấy lòng mình xốn xang, nhung nhớ vô ngàn.
–   Và anh ơi, em còn muốn viết lên từng trang giấy mới trong cuộc đời từ giờ trở về sau của em và anh. Mỗi lúc gặp lại nhau, ta cùng viết chữ lên trang giấy đó, anh đồng ý không anh? Ngày hôm nay, anh sẽ yêu em hơn ngày hôm qua chứ?
–   Anh đồng ý, em yêu. Hôn em nhiều nhiều!
–   Hôn anh nhiều nhiều!
….…
Tình yêu văn chương bắt đầu trở lại sau bốn năm kể từ khi ra trường và trở thành nhân viên văn phòng ở Trường Đại học BĐ, Dương đã vứt bỏ niềm đam mê đó để lao dầu vào các công việc kiếm thêm tiền. Ngoài những giờ hành chính, cô dạy thêm, phụ mẹ ba bán hàng tạp hóa tại nhà. Có những lúc đi cà phê với đồng nghiệp, bạn bè, nghe bài hát “Đâu phải bởi mùa thu” của nhạc sỹ Phú Quang hay ca khúc “Thuyền và biển” của nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu và còn nhiều bài hát khác nữa, đã làm cô buồn bã và nhớ nhung. Bởi đó là những bải hát được phổ nhạc từ những bài thơ bất hủ của những nhà thơ thiên tài như Giáng Vân, Xuân Quỳnh hay Hữu Loan, Đỗ Trung Quân. Dương nhớ làm sao một thời cấp ba, cắm đầu vào những bài thơ, những truyện ngắn của các nghệ sỹ tài hoa để ôn thi học sinh giỏi văn cấp tỉnh và thi đại học. Những bài thơ ấy được cô khắc sâu hơn, hiểu sâu hơn khi Dương đậu vào ngành Ngữ văn tại Trường Đại học DL. Dương nhớ làm sao một thời sinh viên! Những tháng ngày với bao vất vả và khó khăn. Bụng đói meo trong chiếc áo khoác dày cộm vẫn cố gắng lên thư viện. Tối đến phải trùm chiếc mền dày kín toàn thân và chỉ lộ ra hai cặp mắt để học bài. Cái lạnh đặc trưng của vùng đất Cao Nguyên. Cái lạnh quanh năm chỉ riêng ở tinh LD. Nó làm cho người ta dễ nao lòng. Cảm xúc nhớ nhà ào ào chảy về trong mắt rồi tràn trề trên má đến nổi không thể lau khô được. Những nỗi buồn mênh mang, vu vơ không lý do vô tình đến. Và nhất là những ai có tâm hồn văn thơ như Dương lại càng dễ đa sầu, đa cảm.
Một thời thơ ngây. Một thời sẵn sàng bộc lộ những cảm xúc trong lòng, lồ lộ trên mặt mà mỗi khi Dương nhớ lại chỉ làm cho chiếc môi mọng nước căng dài ra. Lúc ấy, mỗi khi, đọc được bài thơ nào mà cô tâm đắc, Dương thường đọc lại nhiều lần, đọc to, nghiêng đầu bên này rồi nghiêng đầu bên kia. Nếu ở nhà, Dương còn gọi cháu đến đọc cho nó nghe rồi bảo chúng “Nào hãy đọc theo cô”. Khốn khổ thay có lúc mẹ cô đang nấu cơm cũng bị nài ép phải dừng lại để nghe cô thao thao bất tuyệt. Này nhé, một bài bình giảng thơ hay bài phân tích tâm trạng nhân vật lại tuôn ra rào rào như nước đỗ; có khi nhăn mặt giận dữ, có khi lại tủi mũi vì thương cô Mỵ quá. Một niềm sung sướng mà không thể dùng từ nào diễn tả được. Gương mặt bừng lên với ánh mắt lay láy, đưa nhanh trên từng trang sách. Và thôi lại rồi, có những lúc cô tưởng mình là nhân vật trong truyện. Cô nói. Cô cười. Cô bình. Cô giảng một mình. Nhiều lúc mẹ cô cứ ngỡ Dương đang nói chuyện với ai mà sao khuya rồi vẫn còn chưa ngủ. Ấy đấy, vậy mà cô đã thẳng tay khóa chặt cánh cửa tủ sắt đựng toàn sách văn của mình rồi bỏ quên nó riêng trong một góc phòng khách nhà cô. Cô lao đầu vào công việc. Chữ tiền quẩn quanh trong trí não cô. Đồng tiền có sức mạnh ma lực đến khủng khiếp. Nó có thể làm người ta chết, có thể làm người ta sống lại, có thể làm người ta cười, có thể làm người ta khóc. Nhưng chỉ có tình yêu là nó không thể biến đổi được. Ai cũng cần tiền và ai cũng sợ tiền. Tiền tình tù tội như người ta vẫn nói. Và cũng chính đồng tiền đã biến một người vốn ngây thơ, hồn nhiên, tươi vui như nắng mai giờ trở thành một cô gái với ánh mắt lúc nào cũng xa xăm, trầm tư. Nụ cười cố nở thật tươi trên đôi môi dày mọng của Dương trông hồn nhiên và yêu đời làm sao! Nhưng có ai biết đâu, sau đóa hoa Hướng Dương tươi thắm ấy lại chất chứa biết bao nổi muộn phiền. Một khối suy nghĩ đè nặng trên vai, trong tim, trong đầu của Dương mỗi đêm. Cô sợ ở một mình! Cô sợ không gian tĩnh lặng! Cô sợ nghe những bản nhạc buồn! Vì chính khi ở một mình, chính không gian quá tĩnh lặng và những điệu nhạc sâu lắng buồn mênh mang sẽ làm cô vật vả, nghĩ đến tiền, làm cô rơi nước mắt, làm cô mất đi niềm tin hi vọng vào cuộc sống ngày mai tươi sáng.
–   Mình bỏ quách đi. Bỏ tất danh dự và nhân phẩm của một người con gái. Những điều quý giá đã thiêu đốt mình thành tro bụi từng ngày. Bỏ đi. Bỏ tất. Chỉ có tiền là tất cả. Mình phải mua sách mới. Nhà sách Ánh Dương vừa mới nhập quyển “Trà hoa nữ” của Alexandre Dumas. Mình ao ước có được quyển sách ấy từ thời sinh viên. Vậy mà, mình đi làm bao nhiêu năm nay vẫn chưa mua được. Chiếc quần tây này đã cũ quá rồi. Chiếc áo chị Mai tặng mình hôm sinh nhật cũng sờn cả dưới nách. Chiếc váy màu vàng mở gà treo trước tiệm Dream trông mới đẹp làm sao! Ôi! Mình mặc vào có lẽ trở thành công chúa dưới hoàng hôn. Hoang tưởng. Thật là giỏi tưởng tượng Dương à. Đồng lương mày chưa giúp mày vượt qua cảnh nợ nần và túng thiếu này. Mày vẫn còn mộng tưởng được cũng giỏi thật. Vậy thì mày hãy bỏ đi. Mày bỏ được thì đời mày sẽ không còn thiếu thốn về vật chất nữa. Hay mày không bỏ được cái suy nghĩ cổ hủ ủ dột từng ngày trong con người mày. Bây giờ là thế kỷ XXI rồi mày biết không. Hãy bỏ đi để những nhu cầu dù có tầm thường hay cấp thiết nó cũng được thỏa mãn. Nợ của mày sẽ được người trả giúp nữa đấy. Một người đàn ông già cần cô gái trẻ. Mày cũng đang giúp ông ta đó sao. Bởi mày ban cho ông ta niềm vui mới, sự trẻ trung và nồng nhiệt. Nhưng vợ con ông ta thì sẽ buồn đó. Mày đã cướp đi niềm hạnh phúc của gia đình họ. Người phụ nữ và những đứa con của họ đã bị mày làm cho rơi nước mắt. Nhưng họ đâu biết mày đang làm cho trụ cột ngôi nhà của họ ngày một lung lay. Mày hãy ung dung. Nhưng đến lúc mày có gia đình thì mày hãy nhận lại những nổi đau mà mày đã trút lên người phụ nữ bất hạnh có chồng ngoại tình. Và những đứa con mày sẽ kêu gào thảm thiết. Trái tim mày phải đau gấp bội. Nó gào. Nó thét. Nó quần quại trong lúc tỉnh táo lẫn trong giấc ngủ.
Dương mơ tưởng theo những dòng suy nghĩ của mình. Dương tung tăng, tung xòe chiếc váy màu mở gà mình mới mua được. Dưới ánh hoàng hôn. Làn gió chiều khẽ lay động làm chiếc váy gợn sóng đến dịu dàng.
–    Bỏ tất. Bỏ hết cái gọi là đáng quý giá ở một người con gái. Vứt hết đi. Mày còn lưu luyến gì nữa kia chứ? Nó làm cho mày thèm thuồng. Mày! Điều ấy có làm chết ai đâu chứ. Mày có hại ai đâu. Đời người sợ nhất là tâm bất chính, luôn tìm cách hãm hại người khác. Mày làm thế là hại người ta sao? Nhận sự giúp đỡ của người ta trong lúc hoạn nạn là không đáng trách. Nhưng…Không. Mình không thể! Mình không thể đánh mất danh dự, càng không thể đánh mất nhân phẩm, đánh mất cái lòng tự tôn của mình. Lòng kiêu hãnh mất đi cũng chính là lúc tâm hồn của mình đã chết. Thân xác này sao thật vô nghĩa. Lúc ấy, mình còn là mình nữa sao? Mình là ai khi ấy. Một người con gái đáng bị coi khinh, đáng bị coi thường. Không! Không thể. Nhưng, mình muốn được tồn tại trong cuộc đời này. Mình ham sống. Mình cần tồn tại dù là tồn tại trong sự nhục nhã và tự dằn vặt lương tâm. Con vật ăn đồ ăn thừa của người mà nó cũng cố gắng sinh tồn. Cây xanh bị chặt chỉ còn sót lại một cọng rễ mảnh như sợi chỉ cũng gồng lên chờ cơn mưa tới. Mình còn nhiều việc chưa làm và nhiều điều ước chưa được thực hiện. Hay mình nuốt giận chính cái bản thân của mình để có tiền chi trả qua cơn khốn khó này. Rồi mình sẽ trả lại người ta. Bóp nát khối óc để trái tim được khỏe liệu có được không? Trái tim sẽ rỉ máu và mình sẽ chết dần trong cảnh túng thiếu này. Bỏ hết đi. Tạm vứt đi thôi mà. Nhưng chiếc ly vỡ rồi dù có khéo ráp lại thì nó vẫn có vết rạn hằn. Nó mãi không thể là chiếc ly nguyên vẹn được nữa. Mình đang vui trên nổi đau của người khác. Cùng là phận đàn bà mà sao mình lại vô lương tâm như vậy. Ba mình đã khinh khi, hất hủi mẹ mình cũng vì tính đào hoa của ông ta. Mẹ mình đã bao đêm chìm trong nước mắt. Những cảnh hà khắc, cảnh đánh đập vô cớ của ông ta đòi tiền để dẫn bồ nhí đi chơi hàng ngày diễn ra trong ngôi nhà này. Mẹ mình khóc. Mẹ mình đau khổ. Anh trai mình và cả chính mình rất hận ông ta, hận người con gái hay người phụ nữ sống trong bóng tối cùng ông ta . Dù ông ta là ba nhưng đến bây giờ mình mãi không hết căm ghét. Những vết bầm tím trên người mẹ cùng đôi mắt sưng húp của mẹ khắc mãi trong trí nhớ của mình. Vậy mà cuộc đời thật trớ trêu đã đẩy mình vào tình cảnh khốn khó này. Tiền, tài, danh vọng đeo bám mình. Con dao hai lưỡi lởn vỡn cuộc đời mình. Một chút không cẩn thận trợt chân có thể làm người lăn dài xuống dốc, cứa, rạch toạt làn da. Bỏ đi danh dự và nhân phẩm hay giữ lại để cho mình trở nên đẹp hơn, thanh cao hơn, hoàn mỹ hơn là một vấn đề không khó để lựa chọn. Mang lại niềm vui cho người khác cũng chính là mang lại niềm vui cho chính mình. Phá vỡ hạnh phúc của người khác cũng chính là đang tự thiêu lịu hạnh phúc cuộc đời mình. Hãy yêu người như yêu chính bản thân không phải là tâm bình an lạc hay sao? Đời người quá ư ngắn ngủi. Nó chỉ đủ ta yêu thương nhau, cảm thông nhau, sẽ chia nhau mà thôi.
Dương sinh ra trong gia đình chỉ có hai người con. Anh trai cô và cô. Ngày trước, gia đình cô rất khá giả, mỗi tuần, Dương được cùng anh trai và ba mẹ đi ăn đủ các quán, đi xem ca nhạc ở nhà hát lớn SM, rồi được uống những ly nước sinh tố ngon ngọt, lạnh mát. Một ngày thay đổi định mệnh ập đến. Những bọn lưu manh, tóc nhuộm đủ màu, cắt ngược cắt xui, trên tay, chân, ngực xâm đủ các hình, nhe răng, gườm gườm trông như những con ác quỹ chuẩn bị hút máu người khác, bao quay chật nhà Dương. Cô, anh trai và ba cô không ai hiểu vì sao. Chỉ có bà Lai là tái mặt và sợ hãi nhìn ba cô. Bà Lai ngồi run bần bật. Tiếng chát chúa, tiếng chửi th mỗi lúc một nhiều. Ông Ca trợn mắt nhìn vợ. Bây giờ cả nhà mới biết mẹ Dương đã vay nóng người ta, tiền lãi lên đến hàng trăm triệu. Tiền. Bà Lai vay tiền để làm gì? Ông Ca không biết, Dương không biết, cậu Vũ không biết và chính mẹ cô cũng không biết. Bà Lai chỉ ú ớ trong tiếng nấc nghẹn khi thanh minh với ông Ca:
–    Tôi …chỉ …vay… có mười triệu để trả cho cô Ngọt, Vì người ta nói sẽ ra nhà mách ông. Tôi sợ nên xuống vay bà Hãi Tứ.
–    Mười triệu à? Thế sao người ta đưa giấy là bốn trăm triệu đây? – Ông Ca hét to vào mặt bà Lai
–    Đó là tiền lãi mỗi tháng tăng dần.
–    Bao nhiêu? – Ông Ca gắt lên
–    Ba… mươi… triệu mỗi tháng.
–    Bà làm có dư một trăm ngàn để trả tiền điện nước chưa?
–    Mẹ bị sao vậy, tự nhiên đi vay xã hội đen – Cậu Vũ la lên.
–    Vì tôi bị thâm tiền lúc ông đưa tôi cất. Buôn bán ế ẩm, tôi chỉ mượn để bù vào cho ông khi ông lấy lại để cất quán tổ chức đám cưới cho thằng Vũ.
–    Trời ơi…!
Dương lặng người nghe mọi chuyện. Bà Lai không thể đủ sức lo cho cả nhà. Cơm, áo, gạo, mắm, muối, học phí, điện, nước – hàng trăm thứ tiền mà chỉ trông đợi vào cái hàng tạp hóa nhỏ thì làm sao chi trả đủ. Anh trai thất nghiệp, Dương học đại học, ba cô ở nhà. Miệng ăn núi lỡ. Vay rồi nợ. Đó cũng là lỗi của cả nhà. Chỉ trách mẹ cô thật quá sợ hãi mà không nói sớm. Giờ nhà cô chỉ có biết kêu trời chứ biết kêu ai đến giúp đâu. Căn nhà đang ở sớm muộn gì cũng phải bán để trả nợ cho mẹ cô. Bầu không khí ảm đạm, u tối bao trùm. Màn đêm buông xuống mỗi lúc càng nặng nề. Không có tiếng xe lửa chạy qua, không có chiếc hon đa nào của những người đi làm về muộn. Con chó nhỏ nằm im lìm, thu mình dưới gầm bàn như nó cũng hiểu được một phần nhỏ chuyện nhà của chủ nó. Mỗi người ngồi hướng về mỗi góc không muốn nhìn vào nhau. Nước mắt khô rang, nóng bừng nuốt nghẹn vào trong. Ông Ca ngồi thần mặt. Bà Lai cuối rạp nhìn xuống đất. Cậu Vũ hai mắt sưng to và đỏ ngầu ngầu nhìn ra xa. Dương cảm thấy cuống họng mình ran rát đến ngạt thở. Buồn…! Và thật buồn…!
–   Tiền. Tất cả chỉ vì tiền mà thôi. Dương lảm nhảm trong miệng…..
Và rồi nhà cô cũng yên ổn trở lại, Ông Ca bán ngôi nhà đã gắn bó suốt hai mươi tám năm trời. Cả nhà ông chuyển ra sau vườn. Ông cất tạm căn nhà ngối nhỏ. Mặt nhà nay không còn ở hướng ra phía Bắc nữa mà hướng về phía Đông. Trước mặt nhà là đường sắt Bắc – Nam và đường lớn HV. Dương trồng đủ các loại rau và hoa trước sân. Buổi sáng, các ong bướm bay lượn vòng trên các bông hoa cải vàng, hoa rau ngò trắng, hoa cà tím, hoa hồng. Dương đã không còn buồn nhiều như trước nữa. Nổi buồn giờ đây chỉ nằm im trọn một khối to chắc trong sâu thẳm tâm hồn cô. Nó đọng lại trên đôi mắt mơ màng hơi buồn buồn. Trông cô có vẻ lạc quan đến ngượng ngạo.
Ngồi một mình trong khuôn viên rau xanh mà Dương chăm sóc từng ngày, cô tự hỏi rằng: “Mình kiếm tiền để làm gì? Để nuôi ai? Để lo cho ai? Nhà đã bình yên trở lại, anh trai đã đi làm. Nhưng sao mình vẫn cứ lao đầu vào việc này đến việc khác. Mình ước ao dược đi học nữa quá! Không biết còn viết truyện được nữa không, cảm thụ được văn, được thơ nữa không? Nhưng! Tiền ở đâu để học đây?”. Rồi cô nhớ câu nói của ba cô: “Ba mẹ hết sức lo cho con rồi, con tự lo mọi thứ dần đi nhé”. Nước mắt rơi, cô quay mặt nấc nghẹn ngào, lặng im hiểu cho gia cảnh nhà mình. Cô lại mỉm cười. Tự an ủi:
–    Không sao đâu. Rồi có một ngày mình cũng được đi học tiếp, được đi đây đó và được đứng trên bụt giảng; vang vang những bài thơ, bài văn mà mình yêu thích. Tiền cũng chỉ là phương tiện để sống. Học cũng là một cách kiếm tiền đó sao? Học nhiều thì hiểu nhiều. Học để sống có tình người hơn. Đời người ta có cho ai không ai cái gì đâu ngoài hai chữ mục đích. Nhận sự quan tâm của ai đó là bạn chuẩn bị phải làm cho người ta điều tưởng ư là quan trọng. Công việc được sai khiến với cái giọng điệu gắt gỏng để thể hiện uy quyền của mình. Họ sẵn sàng chà đạp lên danh dự, làm cho rơi nước mắt của người khác để đạt được mục đích công việc. Họ tiến thân bằng tài năng ấy và cái đức ấy đấy. Cái ô dù lớn che cả bầu trời và tình người. Làm sao để có thể thay đổi số phận, thay đổi địa vị xã hội, thay đổi cuộc đời? An phận thủ thường hay vươn lên để tự mình thay đổi vận mệnh?
 Và rồi Dương nhớ đến câu thơ của nhà thơ Hoàng Trung Thông trong bài “Bài ca vỡ đất”
“Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đã cũng thành cơm”
Và cái ngày định mệnh mới, khác đến bên đời – Ngày cô gặp được Sáng – giảng viên Ngôn ngữ Trường Đai học lớn ở tỉnh HT vào dạy thỉnh giảng khoa cô. Lúc ấy, thầy giáo nán lại thật lâu – khác với những thầy cô khác. Ngoài những lời thăm hỏi xã giao trong công việc là những lời động viên chân thành thúc giục cô học tiếp lên nữa. Trước những lời nói ấy, cô lại cười tươi lạc quan. Ánh mắt buồn lại xa xăm.
–   Chào thầy, em xin gởi thầy tiền giảng dạy ạ. Mời thầy ký vào đây ạ.
–   Cảm ơn em. Xin lỗi, em tên chi?
–   Dạ, em là Dương.
–   Cái tên thật sáng và đẹp như gương mặt của em!
–   Cảm ơn thầy đã khen!
–   Em làm thư ký khoa à?
–   Dạ phải. Ngày mai, thầy đi tàu về lúc mấy giờ để em cùng sinh viên tiễn thầy?
–   Thầy đi xe em à. Thầy thích đi xe hơn.
–   Thầy đừng đi xe. Thầy hãy đi tàu. Em cảm thấy an tâm hơn.
–   Em đã học cao học chưa?
–   Dạ chưa thầy ạ. Có lẽ, em không thể đi thi vì lâu rồi em không đọng đến sách vở. Chắc chữ nghĩa mọc cánh bay hết rồi thầy ạ.
–   Bay thì ta ôn lại. Có công mài sắt ắt có ngày thành công. Cố gắng là sẽ đậu thôi em.
–   Nhưng em nghe mọi người nói phải mất tới chục triệu để đi thi. Thầy ơi, em làm sao để có đủ mười triệu đây? Lương em rất thấp. Chắc khi để giành đủ tiền rồi, em sẽ đi ạ.
–   Không tới mức đó đâu. Học bằng sự cố gắng và thi bằng thực lực của bản thân thì không tốn bao nhiều tiền đâu em. Cố mà đi đi để tiến lên nữa chứ.
–   Em chắc mãi là cô thư ký bình thường thôi thầy ạ. Vì em không có ai làm lớn hết thầy ạ. Ba mẹ giờ cũng không có tiền và sức để lo cho em được nữa.
–   Chỉ có chính mình mới thay đổi được thân phận và địa vị mình thôi em. Những sự giúp đỡ kia chỉ thành công khi có điều kiện thuận lợi thôi. Em hãy cố gắng lên.
–   Dạ cảm ơn thầy, chắc có ngày em sẽ gặp lại thầy tại HT
–   Chắc nhé!
–   Dạ.
–   À, cho mình xin số điện thoại của em được chứ?
–   Dạ, số của em đây. Có gì cần thầy liên hệ với em qua số này ạ.
Tiếng chuông vang lên, Dương cuối đầu chào Sáng rồi tiếp tục công việc của mình.
–   Chào thầy em đi.
–   Chào em nhé. Thầy cũng vào lớp đây.
–   Chúc thầy dạy thành công!
–   Chúc em luôn vui vẻ và có niềm tin vào bản thân!
Dương đi lo nhiệm vụ như bao thầy cô khác. Cô cũng không nhớ gì và cũng không nghĩ gì ngoài nhiệm vụ được giao là phải hoàn thành tất cả mọi thủ tục khi các thầy cô thỉnh giảng vào giảng dạy ở Khoa VN. Nhưng Dương có ngờ đâu rằng, những lời nói của thầy Sáng lại cứ văng vẳng bên tai. Dáng người cao ráo, đạo mạo và đĩnh đạc hiện mỗi lúc rõ trước mắt cô. Cô bất chợt nghĩ đến người thầy ấy, đến những câu nói hồi sáng của thầy, nghỉ đến công việc hiện tại của mình, nghỉ đến những hành động và việc làm từ những đồng nghiệp, bạn bè, nghỉ đến cuộc sống này cần phải có chức quyền, có tiền. Một sự rạo rực bùng lên cái khát khao đi học. Đi học. Đi học thôi! Cô ước được ôm những chồng sách ngồi lì trên thư viện đến hàng giờ như thời sinh viên.
–    Nhưng tiền đâu? Không! Rồi cô sẽ có tiền thôi. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Cô tưởng tượng đến mảnh đất HT – Nơi mà cô muốn dừng đôi chân mệt mỏi của mình để ngồi ngắm dòng sông Hương Giang phẳng lặng, êm đềm. Dòng sông Hương Giang sẽ xoa dịu trái tim cô. HT là một tỉnh nổi tiếng là đất học, là thơ mộng và dịu dàng trong cả nước. Cảnh thơ mộng, người dịu dàng, sâu sắc tình cảm. Ở nơi ấy, cô tìm thấy một phần con người của mình. Dương rất lãng mạn và sống tình cảm. Cô sẽ được học ở đó, nghiên cứu ở đó. Mảnh đất mới với không gian mới, khí hậu mới góp phần nuôi dưỡng tâm hồn văn chương của cô. Chỉ có trái tim nhân hậu mới có thể giúp cô bớt cảm thấy bị lạc lõng bởi môi trường chỉ là những tiếng nói to lớn, chát chúa và sẵn sàng làm cho người khác tổn thương. Chỉ tình người mới hiểu và cảm thông cho người khác. Nhìn và đánh giá người khác bằng lòng bao dung chứ không phải là bằng khối óc quá đỗi tỉnh táo đến mức cực đoan. Thế giới của nước chỉ có những loài sống dưới nước. Bầu trời cao xanh chỉ có cò trắng và chim. Không thể nào cá có thể tồn tại trên cạn. Không thể nào chim lặn vui trong nước. Dương mơ màng nghỉ rồi ngủ thiếp đi trong ước mơ của mình.…     
Reng…reng…reng…
–  Dạ alo! Dương nghe đây ạ?
–  Dương à, thầy lên tàu rồi nhé. Thầy không đi xe nữa.
–  Ôi! Thầy đi rồi sao. Trời ơi, em không tiễn thầy được rồi. Em xin lỗi thầy! Em đinh ninh thầy đi tám giờ. Em xin lỗi thầy nhiều!
–  Không em à, tại thầy đổi chuyến đi. Thầy đi tàu sớm đó chứ. Chúc Dương ở lại vui vẻ nhé!
–  Chúc thầy về mạnh khỏe!
Một nổi buồn man mác lan tỏa trong lòng cô. Mi mắt ươn ướt. Nổi nhớ thương nhè nhẹ. Chính Dương cũng không hiểu sao cô lại có cảm xúc kỳ lạ như vậy. Cô đã đón và tiễn rất nhiều thầy cô thỉnh giảng nhưng thật kỳ lạ. Hình ảnh thầy Sáng – người duy nhất đọng lại trong lòng cô một chút cảm xúc khó tả.   
Thời gian xa cách không lâu, Dương đã quyết định ôn và thi cao học. Sáng như mảnh ghép lắp đầy vào những điểm khuyết của Dương. Cảm xúc yêu thương được vén màn tươi sáng. Dương ước ao được gặp lại người thầy ấy biết bao.
Từ ngày Sáng về HT, những tin nhắn của Sáng đến Dương nhiều hơn và đều đặn vào mỗi buổi tối và sáng sớm. Chính cô và Sáng cũng không biết rằng ”Sóng bắt đầu từ đâu – Gió bắt đầu từ đâu – Em cũng không biết nữa – Khi nào ta yêu nhau?” (Sóng – Xuân Quỳnh). Cô cũng không tỉn rằng anh có tình cảm với cô. Cho tới ngày, Sáng đứng trên ga trong tay cằm chiếc cặp đen trông bộ đồ tây giản dị. Ánh mắt yêu thương hướng về Dương như giang rộng vòng tay để đón cô vào lòng. Trước mắt cô, người đàn ông ấy thật quen nhưng cũng còn hơi lạ. Lòng reo vui, nhưng ngượng ngùng e ấp. Cô đứng sửng người, hai gò má ửng hồng, đôi mắt mở tròn ngạc nhiên làm cho khuôn mặt thánh thiện của Dương đẹp đến dịu dàng. Dương thốt lên reo vui:
–  Anh vào thật sao?
–  Anh đang đứng trên đất PY rồi đây.
–  Anh rất bận bụi cơ mà. Anh không đùa với em sao?
–  Không, anh đã đến với em như lời anh đã nói. Anh có thể làm tất cả vì em.
–  Ôi…! Anh yêu! Cả đêm qua, anh ở trên tàu sao? Ngủ trên tàu sao? Ăn cơm trên tàu sao? Anh không thấy mệt và xa xôi, vất vả sao?
–  Sao lại vất vả em yêu? Sao lại xa xôi kia chứ? Sáng ngày mai, anh phải trở ra HT họp sớm. Em học bài hết chưa. Hôm nay, anh vào để kiểm tra bài vở của em đây.
–  Dạ, em học hết rồi anh ạ. Anh chỉ ở có nửa ngày và một đêm thôi sao?
–  Rồi anh lại vào gặp em.
      Dù khoảng cách có xa hàng trăm cây số, dù thời gian có dài tới mười hai tiếng đồng hồ trên tàu thì cũng ở tại một chỗ; dù công việc có cao như núi thì cũng ở tại một chổ; và dù tuổi tác có khập khiểng đến không thể chấp nhận thì cũng ở tại một chổ. Một chỗ duy nhất thôi. Một nơi “ Dữ dội và dịu êm – Ồn ào và lặng lẽ” (Sóng – Xuân Quỳnh). Một thế giới riêng, một không gian riêng, một vùng trời bình yên riêng, một mảnh đất tình yêu riêng mà chỉ anh và cô biết, cảm, nghe thấy. Trái tim cùng hòa nhịp đập.
 Đến tận hôm nay, tình yêu của cô và Sáng đã tỏa nhánh, lá xanh tươi mơn mởn nhưng Dương cũng vẫn còn tự hỏi “Điều gì đã cho anh sức mạnh? Anh có thể có một trăm lẻ một ngàn lý do để từ chối êm đẹp như người ta từ chối lẫn nhau trong đại công nghiệp này”. Tình yêu có sự diệu kỳ và sức mạnh của riêng nó mà không điều gì có thể cản trở những con đường mà nó đi qua. Tình yêu chấp thêm đôi cánh để ta bay đến tận chân trời. Tình yêu tiếp thêm sức mạnh vượt qua mấy sông, mấy núi, mấy đèo (“Yêu nhau mấy núi cũng leo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua”- Cao dao).
….
–  Thật tuyệt vời làm sao, em yêu…! Chưa gặp được em, anh thấy bứt rứt ruột gan. Đầu óc anh không thể nào tỉnh táo. Em viết đi, anh ủng hộ em đấy.
–  Anh yêu, ngày hôm nay, anh sẽ yêu em hơn hôm qua chứ?
–  Tất nhiên rồi em yêu…yêu em…yêu em…! Hôn em nhiều nhiều…!
–  Hôn anh yêu nhiều nhiều!
Các tia nắng khẽ vén dần màn sương len mình qua khe cửa sắt, in từng vệt dài trên tường nhà sơn màu vàng nhạt. Những chú chim trên cây bạch đàng, cây phi lao, lại cất lên bản nhạc líu lo đón chào ngày mới. Những chị bướm xinh mặc những chiếc áo vàng, trắng, chấm đen tung xòe, lượn quanh với những điệu múa thần tiên của mình trên các hoa cà tím, hoa hồng, hoa cải vàng, hoa ngò trắng, hoa vạn thọ cam. Các mầm cải non, mồng tơi, cải cúc, cà đĩa, ngò cũng không còn muốn ngủ dài thêm nữa, cựa quậy nhú mình vươn lên để đón lấy ánh nắng mặt trời. Một mùi hương tươi trong bay thẳng vào mũi Dương. Dương hít thật sâu, thật nhiều mùi hương tươi mát mà ở chốn thành thị náo nhiệt khó tìm thấy. Một cảm giác thoải mái, dễ chịu lan khắp cơ thể. Một làn gió thoảng nhẹ qua mái tóc nâu đen của cô. Trên má như có bàn tay người yêu vuốt nhẹ. Sau những hàng phi lao, bạch đàng bị cách ngang bởi đường sắt Bắc – Nam và con đường lớn HV, trước mắt Dương hừng đông đỏ rực ửng sáng cả một vùng trời. Những tia nắng dần hiện ra rõ rệt, vươn xa, vươn cao.
.
src=http://www.hoihoasivietnam.com/upload/file/images/photo/6_22.jpg